Bá Võ

Chương 242: Bạo phát

Chương 242: Bạo phát

Sau khi Tư Đồ Lễ hiện thân ở phía trên ao thuốc, đầu tiên là quét mắt nhìn xung quanh. Sau đó ánh mắt của hắn dừng lại ở trên thi thể của Mộ Linh.
Hắn hơi cau mày lại, sau đó nhấc tay chỉ hướng, rút một luồng xanh ở trong ao thuốc ra, rồi đưa vào trong mười bảy mười tám miếng thịt kia của Mộ Linh.
Sau đó, máu mà Mộ Linh chảy ra lại bắt đầu chảy ngược mà về, thi thể của hắn cũng được một luồng sức mạnh kỳ dị ghép lại với nhau, chỉ vài cái chớp mắt mà đã khôi phục như lúc ban đầu.
Gương mặt Mộ Linh dính đầy máu đen, khóe môi hắn cong lên, hiện ra một nụ cười quái dị.
Sở Hi Thanh âm thầm hồi hộp, trái tim đã nhảy lên đến cổ họng. Hắn không do dự chút nào, một đao chém đứt đầu Mộ Linh một lần nữa.
Tuy nhiên, khi ánh đao của Sở Hi Thanh vừa đi qua, thì vết thương nơi cổ của Mộ Linh lại khôi phục như lúc ban đầu. Bóng người của Mộ Linh cũng đột nhiên lướt về phía sau, hắn dùng hết tốc độ để thoát khỏi phạm vi tấn công của Sở Hi Thanh.
Cùng lúc đó, Ứng Hạo Bạch lại dùng đôi Phân Thủy Thứ đánh về phía Sở Hi Thanh một lần nữa.
Mà lúc này, không phải chỉ một mình hắn ra tay với Sở Hi Thanh.
Mấy vị võ tu cửu phẩm ở bên cạnh cũng không thể khống chế thân thể, tất cả đều tấn công về phía Sở Hi Thanh giống như một đám hổ điên.
Sở Hi Thanh mặc kệ tất cả bóng người xông lên, hắn dùng hết khả năng để truy kích thuật sư Mộ Linh.
Ánh đao của hắn trút xuống, hóa thành cuồng phong và mưa rào, chỉ vài hơi thở đã chém không dưới năm mươi đao, hắn không ngừng chém nát, rồi lại chém nát, lại chém nát thân thể của Mộ Linh!
Trong khoảng thời gian cực ngắn, hắn phân thây Mộ Linh không dưới bảy lần, ngay cả Tư Đồ Lễ đứng trên ao thuốc cũng phải cau chặt lông mày.
Hắn có thể hỗ trợ Mộ Linh khôi phục thân thể, nhưng mỗi một lần khôi phục, đều sẽ hao tổn một ít linh tính của ao thuốc.
Mà lúc này, Chu Lương Thần thì lại vung múa trọng kiếm, càn quét như phong ba vỗ bờ ở hai bên và sau lưng Sở Hi Thanh, đảm bảo không có kẻ nào quấy rầy Sở Hi Thanh.
Mạnh như Ứng Hạo Bạch cũng bị một kiếm của Chu Lương Thần đánh bay ra ngoài vài trượng.
Thời điểm Ứng Hạo Bạch mạnh nhất, tất nhiên có thể thắng Chu Lương Thần một đường. Nhưng người này vốn đã bị thương, lại còn bị Sở Hi Thanh phế mất tay phải.
Thậm chí Chu Lương Thần còn lười biến chiêu, hắn trực tiếp dùng sức mạnh đánh bay Ứng Hạo Bạch ra ngoài.
Mà lúc này, tất cả người của Chu gia đều nắm chặt đao, kết thành trận hình chỉnh tề. Một mảnh ánh đao sáng như tuyết hướng về hai bên trái phải của hai người Chu Lương Thần và Sở Hi Thanh.
Một mảnh đao này hạ xuống, đám người nhào lên kia có một người chết tại chỗ, còn có hai người bị chém đứt tứ chi.
Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục múa đao, tiếp tục chém nát rồi lại chém nát thân thể của Mộ Linh! Không cho người này có bất kỳ cơ hội khôi phục nào.
Mãi cho đến khi một đôi Hồ Điệp Song Đao xuất hiện ở phía trước, thì Sở Hi Thanh mới dứt khoát múa đao đón đỡ.
Đến khi song phương giao thủ, thì Sở Hi Thanh mới phát hiện chủ nhân của đôi Hồ Điệp Song Đao này là Thiết Tu La - Tư Hoàng Tuyền.
Đao của hai người đều cực nhanh, trong khoảnh khắc mà đã giao thủ mời mấy đao, từng thân đao đều bắn ra vô số ánh lửa.
Sở Hi Thanh đã nhận ra Tư Hoàng Tuyền không muốn chiến đấu, nhưng hắn lại bị Khiên Tâm Cổ điều khiển.
Trong mắt người này hiện lên vô số tơ máu, hắn đang cực lực giãy dụa và chống cự. Đao pháp của hắn cũng không ác liệt như trước, mặc kệ là tốc độ hay là sức mạnh của đao thì đều kém xa lúc trước.
Sở Hi Thanh còn không kịp vui mừng, thì đã thấy bóng người của Bạch Tiểu Chiêu tấn công về bên này. Sắc mặt của nàng mờ mịt, cái trán cũng có một ít ‘gân xanh’. Một đôi quả đấm nhỏ thì lại mãnh liệt và hung hãn, trực tiếp chống lại lưỡi đao của Sở Hi Thanh mà không bị thương một chút nào.
Sở Hi Thanh còn phát hiện bóng người của Lộ Trần và Trác Bạch Vân ở phía sau hai người này.
“Con bà nó!”
Sở Hi Thanh âm thầm chửi bới một tiếng, dứt khoát từ bỏ chống đỡ.
Thực lực của Tư Hoàng Tuyền và Bạch Tiểu Chiêu đều không kém hắn, dù lúc này bị Khiên Tâm Cổ điều khiển, sức chiến đấu không bằng lúc trương, nhưng cũng không phải đối thủ mà Sở Hi Thanh có thể giải quyết dễ dàng.
Hơn nữa, ngoài mấy người này ra, thì vẫn còn một đống người nữa đang chạy đến.
Nếu như chống đỡ chính diện, thì chính là muốn chết.
“Các ngươi lùi về trong góc, kết trận tử thủ đi!”
Sở Hi Thanh dặn dò Chu Lương Thần một câu, sau đó bóng người lập tức lấp lóe.
Hắn không còn hơi sức đối kháng chính diện, nhưng lại có thể du đấu. (vừa đánh vừa di chuyển)
Khinh Vân Tung và Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân có thể giúp hắn bỏ qua đại đa số người, không bị vây công.
Sau khi Sở Hi Thanh bị ép phải rút đi, thì bóng người của Mộ Linh mới khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn sờ sờ cái cổ của mình, điều chỉnh lại chút xương cốt đã bị bẻ cong, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ, đi qua quỳ xuống phía trước ao thuốc.
“Sư tôn! Đệ tử để ngài thất vọng rồi!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất