Bá Võ

Chương 249: Bất an (4)

Chương 249: Bất an (4)


Động tác của Sở Hi Thanh nhìn như đơn giản và túy ý, nhưng lại đem phạm vi ba thước quanh người hắn hóa thành cấm địa Lôi trì, khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh không thể tiến lên nửa bước.
Càng có mấy tên võ tu cửu phẩm bị Huyết luyện đao phù văn của Sở Hi Thanh đánh bay ra ngoài, bọn họ hoặc là ngã xuống không đứng dậy nổi, hoặc là trực tiếp bị đánh ngất, không thể nào hành động nữa.
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh lắc lắc cái cổ, vung vẩy tứ chí, làm cho toàn thân phát ra những tiếng vang ‘lách tách’ như đang xào đậu tương.
Lúc này, thể xác và tinh thần của hắn cực kỳ thoải mái, sức mạnh toàn thân cũng đang dâng trào.
Tại ba mươi hô hấp trước, Sở Hi Thanh đã đổi Thần Thương từ trong võ đạo bảo khố.
Cảm giác đau đớn này hoàn toàn khác với mấy lần đổi thiên phú huyết mạch trước, hắn cảm giác như có thứ gì đó bị rút ra từ trong xương cốt của mình, làm cho gân toàn thân của hắn co giật kịch liệt.
Loại cảm giác đau đớn như nứt xương rút tủy này, đã ảnh hưởng đến việc chiến đấu của hắn, khiến cho thân pháp và việc múa đao của hắn đều cứng hơn so với thời điểm hắn bị Khiên Tâm Cổ khống chế.
Mà thời gian lại rất dài, dài đến tận ba mươi hô hấp, làm cho hắn rơi vào nguy hiểm suýt mất mạng.
Nhưng may mà hắn đã sống sót qua giai đoạn đó.
Cái cảm giác nứt xương rút tủy kia đã biến mất, một luồng sức mạnh cuồng bạo và mạnh mẽ đang sinh sôi trong cơ thể hắn.
Lúc này, Sở Hi Thanh lại cảm thấy cuống họng mình hơi ngọt, bỗng nhiên có một đám chất lỏng tràn đầy mùi tanh tuôn ra từ trong phổi của hắn.
Sở Hi Thanh không thể tự chủ được mà phun ra, lúc này hắn mới phát hiện đó là một đoàn máu màu đen.
Hắn cẩn thận phân biệt, lại phát hiện trong đoàn máu đen này có những con sâu nhỏ như cọng tóc, thậm chí bọn chúng còn đang ngọ nguậy.
Đây chính là một trong những chỗ tốt khi đổi Thần Thương.
Tuy rằng quá trình thức tỉnh thiên phú để cho hắn đau đến không muốn sống, mà còn kéo dài tận ba mươi hô hấp, nhưng cũng giúp hắn loại bỏ đám Khiên Tâm Cổ đang ẩn núp ở trong nơi sâu xa của cơ thể.
“Thật ác độc!”
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy khi nhìn đám sâu ở trong máu đen kia.
Sở Hi Thanh lại cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến đám sâu này vừa còn ẩn nấp ở trong cơ thể của mình.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Linh, cười gằn nói: “Hôm nay các ngươi dùng độc cổ này để gây sóng gió, tàn sát nhiều người như vậy, chính là để tái tạo cơ thể cho sư tôn của ngươi? Hơn 400 cái nhân mạng, chỉ vì để sư tôn này của người tiến thêm một bước?”
Mộ Linh và Sở Hi Thanh nhẹ nhàng nhìn nhau, hắn chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Rõ ràng là Sở Hi Thanh đang ở cách đó hơn mười trượng, nhưng Mộ Linh lại có cảm giác đao của người này đã đưa đến trước cổ họng của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể chém đứt họng hắn.
Người này còn có thể dùng thần niệm để ngưng tụ ra một luồng đao thế, khóa chặt bản thân hắn.
Con ngươi của Mộ Linh co rụt lại: “Giết!”
Khoảnh khắc này, không chỉ mọi người xung quanh Sở Hi Thanh càng điên cuồng hơn, mà đám võ tu cửu phẩm đang vây công mấy người Chu Lương Thần cũng điên cuồng lao về phía Sở Hi Thanh.
Hai mắt Mộ Linh âm u lạnh lẽo, vẻ mặt dữ tợn và tàn độc.
Trong lòng hắn càng ngày càng bất an, thần niệm như bị kim đâm.
Vì thế, hắn nhất định phải dùng tất cả mọi thứ để trừ khử cái đầu nguồn của cảm giác bất an này!
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh ở phía xa xa lại mặt không đổi sắc.
Hắn nhìn đám người chung quanh lao về phía mình, lại nhìn những khuôn mặt đầy ‘gân xanh’ như những con thú điên kia, hắn không chỉ không hoảng loạn, mà còn cười gằn một tiếng.
“Nhiều người? Có tác dụng sao?”
Rống!
Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh lập tức hóa hình, hóa thành một bóng thú dữ tợn, đầu rồng thân sài, dài đến hai trượng, phát ra một tiếng rống rung trời về phía mọi người.
Trường đao trong miệng nó cũng phát ra một tiếng ‘cheng’, đao ý bén nhọn và mạnh mẽ lập tức quét quang tất cả sinh linh trong phạm vi năm trượng, quét ngang tất cả.
Khoảnh khắc này, tất cả võ tu cửu phẩm ở xung quanh Sở Hi Thanh, đều bị Nhai Tí đao ý của hắn cưỡng ép quỳ trên mặt đất.
Một số ít người chỉ quỳ một chân, vẫn còn đang cố hết sức để chống lại đao ý của Sở Hi Thanh, còn đại đa số người đều là hai mắt trắng bệch, thất khiếu chảy máu, trực tiếp mất ý thức.
“Giết!”
Thân thể của Trác Bạch Vân cũng bị ép phải quỳ một chân, nhưng ngay sau đó, hắn bị Khiên Tâm Cổ điều khiển, bất chấp tất cả để đứng lên, một kiếm đâm thẳng về phía trán của Sở Hi Thanh.
Đây là một kiếm mạnh nhất của hắn, Thương Hải Nhất Túc, gần như đã có thể đến trình độ kiếm ra không dấu vết.
Trác Bạch Vân không muốn làm như vậy, nhưng giờ phút này hắn bị Khiên Tâm Cổ điều khiển, không thể tự chủ được.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất