Bá Võ

Chương 294: Thiên Cơ Võ Phổ

Chương 294: Thiên Cơ Võ Phổ

“Ta đã nghe nói đến người này, đúng là một người trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc.” Hai mắt của Thượng Quan Thần Hạo run lên giây lát, sau đó cười khẽ một tiếng: “Lâu lắm rồi quận Tú Thủy chúng ta không có thiên kiêu xếp hạng cao như vậy ở trên Thanh Vân Bảng. Nhưng con của ta cũng có hy vọng làm thiên kiêu, tiền đồ cũng rộng lớn. . .”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn từ từ biến thành ôn nhu: “Nếu như đó là nguyện vọng của Long Tiển, vậy ngươi phụ trách làm chuyện này đi, đừng để cho Long Tiển có tiếc nuối. Hắn muốn Sở Hi Thanh chết, vậy hãy để người này xuống dưới đó với hắn đi. Nhanh lên!”
Thượng Quan Nguyên nghe vậy thì dập đầu vài cái, phát ra những tiếng ‘đông đông’ trầm thấp.
Lúc này, lưng của hắn đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.
Trong lòng Thượng Quan Nguyên biết, tạm thời tránh được một kiếp, khi hắn cảm thấy tràn đầy may mắn mà ngẩng đầu lên, thì Thượng Quan Thần Hạo đã rời đi từ lâu.
Sau đó, trong mắt Thượng Quan Nguyên hiện lên vẻ ác liệt.
Ý của cái từ ‘nhanh lên’ kia, chính là càng nhanh càng tốt. . .
. . .
Hai người ném tất cả binh khí và pháp khí vào giữa sông Thần Tú.
Đám vàng bạc kia thì lại được Sở Vân Vân dùng lửa để nấu thành hai đống quả bóng vàng và bóng bạc.
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu vàng bạc cả, gộp lại cũng chỉ hơn hai ngàn lượng.
Dù sao thì đó cũng là chỉ một thanh lâu kỹ viện, không có quá nhiều tiền mặt.
Sau đó, hai người tắm ở trên sông một lượt, tẩy sạch mùi vị ở trên người, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Chờ đến khi bọn họ trở về võ quán Chính Dương, trời đã tờ mờ sáng.
Sau khi trở về, Sở Vân Vân tiếp tục bế quan cô đọng Chân phù.
Ngày 20 tháng 12, chính là ngày cuộc thi chân truyền diễn ra, nàng phải thăng cấp bát phẩm trước ngày này.
Cái này không chỉ quyết định tư cách tiến vào Thần Binh Viện với Sở Hi Thanh, mà còn quan hệ với con Linh sát Toan Nghê kia.
Chỉ khi nào nàng nghĩ hóa ra Toan Nghê hoàn chỉnh hơn, thì mới có thể xúc động con Toan Nghê kia.
Vì chuyện này mà nàng còn không quan tâm đến chuyện cột cờ nữa.
Sở Hi Thanh thì lại đi ra khỏi cửa giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn chạy đi tìm huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai ở Đệ Tử Cư.
Mấy ngày gần đây, điểm võ đạo của hắn tăng lên quá chậm.
Sở Hi Thanh nghĩ mãi, cuối cùng quyết định là mình không thể bị động như vậy, không thể chờ đợi như vậy nữa.
Lúc này, hắn đã tiêu hóa gần hết những thu hoạch từ chuyến đi bí cảnh lần trước, chỉ còn lại ba viên Linh Thiên Đan gia tăng sức mạnh thần niệm là chưa dùng.
Nhưng căn cơ và trụ cột võ đạo của hắn lại càng vững chắc hơn.
Hiện giờ, nên nghĩ một biện pháp kiếm càng nhiều điểm võ đạo hơn rồi.
Khi Sở Hi Thanh đi đến gian phòng của hai người Hồ Khản và Hồ Lai, hắn phát hiện hai người này đang thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân, rồi gói thành một cái bao.
Sở Hi Thanh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để ý lắm.
Đệ tử của võ quán Chính Dương không phải có rễ không có bình như hai huynh muội bọn họ, thỉnh thoảng đám đệ tử cũng sẽ về thăm nhà một chuyến.
Sau khi song phương ngồi xuống trò chuyện vài câu, Sở Hi Thanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hai vị sư huynh, ta thấy tin tức của các ngươi linh thông, tai nghe tám hướng, ta đoán rằng các ngươi có quan hệ không tệ với mật thám ở khắp nơi trong quận Tú Thủ? Ta có một chuyện muốn nhờ hai vị sư huynh giúp đỡ.”
Hồ Khản nghe vậy thì lộ vẻ ngờ vực: “Đúng là chúng ta có không ít bạn bè ở quận Tú Thủy này, không biết Sở sư đệ muốn nhờ chúng ta giúp chuyện gì?”
“Còn có thể là cái gì chứ, xin mời hai vị sư huynh giúp ta dương danh!” Sở Hi Thanh cười nói: “Sở mỗ nguyện lấy một số tiền lớn để nhờ hai vị sư huynh liên lạc với đám mật thám và con buôn tình báo này, tuyên truyền danh tiếng cho ta.”
Hồ Khản và Hồ Lai không khỏi nhìn nhau một chút, rồi chớp chớp mắt.
Hồ Khản nghĩ thầm: thấy chưa, đây chính là một tên háo danh, luôn thích được chú ý, trước kia còn lo huynh đệ chúng ta tuyên truyền và chém gió quá cao, hiện giờ ăn tủy mới biết vị nha.
Hồ Lai thì âm thầm bội phục, lòng thầm nói huynh trưởng của mình nhìn người thật chuẩn, tính cách của người này quả nhiên là rất tiện.
Sau đó, Hồ Khản hơi vuốt cặp lông mày chữ bát của mình, cười khổ một tiếng: “Chuyện này thật là không khéo, nếu như Sở sư đệ đến sớm ba ngày, hai người chúng ta đúng là có thể giúp được, nhưng mà bây giờ, chỉ sợ là chúng ta không thể giúp được ngươi rồi.”
Sở Hi Thanh liền muốn móc bạc từ trong ống tay áo ra.
Hồ Lai vội vàng xua tay: “Sở sư đệ, chúng ta không có ý đó! Thật ra thì sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát từ quận Tú Thủy đến kinh thành, đúng là không thể giúp được.”
“Kinh thành?” Sở Hi Thanh hơi cau mày vì nghi ngờ và khó hiểu.
Hắn rất tò mò, nhưng chủ động mở miệng hỏi thì không tiện cho lắm.
Hồ Lai đắc ý và vuốt râu cá trê của mình: “Hai người chúng ta được Thiên Cơ đạo nhân khai ân, thu nhận làm văn viên trong Thiên Cơ Quán, còn được hắn thu làm đệ tử ký danh, nhất định phải nhanh chóng chạy đến kinh thành bái sư.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất