Bá Võ

Chương 315: Dương Viêm Thần Nhãn

Chương 315: Dương Viêm Thần Nhãn

Khi Thượng Quan Thần Hạo đang dâng hương cho con trai mình, Thượng Quan Nguyên đi đến và quỳ xuống với sắc mặt trắng bệch.
“Gia chủ, Phí Lễ Thanh và Đổng Hóa Cập của Bạch Vân Trại, cùng với Xuyên Tâm Kiếm – Lý Nha của Sát Sinh Lâu, và Thượng Quan Triệt nhà chúng ta. . . tất cả đều đã chết.”
Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo hờ hững, hắn cắm ba que hương vào trong cái lư hương bằng đồng, sau đó mới quay người lại.
“Bọn họ chết trong tay kẻ nào?”
“Sở Hi Thanh!”
Hai mắt Thượng Quan Nguyên cũng hiện lên vẻ khó tin.
Tuy nhiên, đây là tin tức được truyền về từ bên Tri Vị Cư, là tin phù của một vị gia tướng của Thượng Quan gia.
“Sở Hi Thanh giết Đổng Hóa Cập trước, sau đó lại giết ba người Phí Lễ Thanh ở trong một con hẻm nhỏ, toàn bộ quá trình không đến 120 cái hô hấp.”
Thượng Quan Thần Hạo cau chặt lông mày, hắn liếc mắt nhìn về phía phương hướng Tri Vị Cư, cuối cùng nhảy lên bay đi giống như một con chim lớn.
Hắn càng là ngự không mà đi, hai tay mở ra, tựa như một con chim diều hâu bay lượn trong bầu trời đêm, nhắm thẳng Tri Vị Cư mà đi.
Sở Tuyên Tiết cũng đang ở chỗ này, hắn cũng cảm thấy rất tò mò.
Quận Tú Thủy có võ phong yếu kém này lại sinh ra một thiếu niên anh kiệt như vậy sao? Lấy tu vị bát phẩm, liên tục chém bốn vị cao thủ cấp độ thất phẩm hạ.
Hơn nữa, người này còn cùng họ với hắn, đều là họ Sở.
Sở Tuyên Tiết đột nhiên muốn đi xem một chút, xem xem đây là nhân vật thế nào?
Bóng người của hắn cũng bay lên mà đi, ngự không đón gió, theo sát sau lưng Thượng Quan Thần Hạo.
“Thượng Quan huynh chuẩn bị đích thân ra tay?”
Sở Tuyên Tiết đi sau một bước, nhưng đã đuổi kịp Thượng Quan Thần Hạo, sóng vai mà đi với hắn.
Thần sắc hắn hững hờ, nhắc nhở: “Có điều, ta nghe nói võ quán Chính Dương rất coi trọng kẻ này, hắn lại có quan hệ thân thiết với Thiết Kỳ Bang và Lâm Hải Chu thị. Nếu nhà các ngươi trực tiếp ra tay giết hắn, vậy chỉ sợ sẽ trở thành cái đích để mọi người nhắm đến.”
Thượng Quan Thần Hạo nghe thấy thế lại cười gằn không nói, những thế lực mà Sở Tuyên Tiết vừa nói, Thượng Quan gia bọn họ đắc tội thì đã sao? Thượng Quan gia phải sợ sao?
Thật ra thì thiếu niên này có thể lấy tu vị bát phẩm hạ chém giết vài tên thất phẩm, tiềm lực và thiên phú rất mạnh, làm cho Thượng Quan Thần Hạo kiêng kỵ.
Loại người có thiên phú trác tuyệt và tiền đồ rộng lớn này, nếu như không thể nhân lúc người này còn chưa có thành tựu để chém giết, vậy ngày sau sẽ mang lại vô cùng vô tận phiền phức cho Thượng Quan gia bọn họ.
Nếu như đã kết thù, vậy thì không cần phải cố kỵ cái gì cả.
Thượng Quan gia không chỉ trực tiếp tham gia, mà hắn còn sẽ đích thân ra tay lấy mạng của Sở Hi Thanh!
Sở Tuyên Tiết cũng đoán được suy nghĩ của Thượng Quan Thần Hạo, hắn khẽ mình cười, lại âm thầm cảm thấy tiếc hận thay cho thiếu niên họ Sở kia.
Người này vốn có tiền đồ rộng lớn, nhưng hôm nay lại chết ở chỗ này.
Lúc này, ánh mắt của hắn đã có thể nhìn thấy Tri Vị Cư, cũng nhìn thấy thiếu niên áo trắng nhuốm máu, lại đón gió đứng thẳng đang quay lưng về phía hắn.
Tuy nhiên, ngay khi Sở Tuyên Tiết chuẩn bị bay về phía Tri Vị Cư, thì con ngươi của hắn hơi co lại, ánh mắt lóe lên nhìn về phía một người ở phía dưới.
Thân hình của hắn bỗng nhiên rơi xuống, rơi vào nóc của một tòa tửu lâu cao đến năm tầng.
Có một người đang đứng trên mái hiên của tòa tửu lâu này, hắn khoảng tầm hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ áo xanh, thân hình to lớn mạnh mẽ, nhưng lưng hơi gù.
Ông lão này có một mái tóc xám xõa tung sau gáy, ngũ quan kỳ vĩ, mà lại chỉ có một mắt phải. Con mắt con lại đóng chặt, lõm sâu vào bên trong.
Vẻ mặt Sở Tuyên Tiết lại khá nghiêm nghị: “Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông!”
Ông lão lưng gù quay người nhìn lại, chỉ cảm thấy hơi buồn cười: “Ta còn tưởng là ai chứ? Bên trong Cổ Thị tập này lại có một cao thủ cấp bậc tứ phẩm hạ xuất hiện, hóa ra là con chó con lòng lang dạ sói nhà ngươi. Cũng trùng hợp thật, không ngờ chỉ mới hai tháng mà ta và ngươi lại gặp mặt nhau ở chỗ này.”
Sở Tuyên Tiết là tướng quân của cấm quân, mà hai tháng trước bọn họ đã lên kế hoạch đánh giết đại phó tổng quản Bành Cẩm, khi đó Húc Nhật Đông từng giao thủ với người này.
Sau đó, ông lão lưng gù lại nghĩ đến một chuyện: “Hiểu rồi, ngươi đến đây là vì tộc đệ, Thiên hộ sở Cẩm y vệ quận Lâm Hải Sở Chính Dương.”
Sở Tuyên Tiết nghe thấy lời này thì vẻ mặt hơi động, ánh mắt càng ác liệt hơn: “Vị tộc đệ kia của ta chết trong tay ngươi?”
Húc Nhật Đông sững sờ một chút, sau đó lại cười khinh thường: “Ngươi cảm thấy như vậy, thì ta cũng không có vấn đề gì.”
Lúc này, con mắt trái đang đóng của hắn bỗng nhiên lại hơi hé ra.
Cái con mắt khô quắt và hõm sâu này lại bắt đầu phong phú lên, khi Húc Nhật Đông mở mắt, bên trong lại hiện ra một luồng hào quang giống như mặt trời.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất