Bá Võ

Chương 338: Phất nhanh (4)

Chương 338: Phất nhanh (4)

Khi Sở Hi Thanh còn ở Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba, hắn đã từng thử một lần, liền có một đoạn tin tức.
---Dùng điểm võ đạo để giải phong ấn huyết mạch chỉ có hiệu quả trung bình, không thể thu hoạch lợi ích ngoài định mức.
Cái ‘lợi ích ngoài định mức’ này, hiển nhiên là ẩn giấu ở bên trong bí dược đỉnh cấp.
Bí dược đỉnh cấp đúng là rất đắt, nhưng nó đắt thì cũng có đạo lý của nó.
Sở Hi Thanh lại quan sát bảng nhân vật của mình một phen, một lúc sau mới thỏa mãn mà thu nhỏ cái bảng hệ thống này vào trong góc của tầm nhìn.
Hắn mặc một bộ quần áo đệ tử màu xanh vào, sau đó lại mặc vài món pháp khí lên người.
Cũng chỉ có ba cái pháp khí là Tụ Thần Bí, Phong Lôi Tí Trach cũng với Đăng Vân Ngoa.
Hai cái pháp khí bát phẩm giá trị ngàn lượng mà ngân là Tàng Thần Liên và Thanh Lôi Bích đã bị hỏng trong trận chiến Tri Vị Cư rồi.
Điều làm cho Sở Hi Thanh đau lòng nhất, chính là Nhạn linh đao Kinh Lôi bị Xuyên Tâm Kiếm – Lý Nha chọc thủng một lỗ.
Sau đó, hắn lại giao thủ với mấy vị cao thủ thất phẩm của Thượng Quan gia, khiến cho thân đao xuất hiện vài đường rạn nứt.
Thanh Nhạn linh đao thất phẩm này phải có giá 5000 lượng bạc là ít, Sở Hi Thanh còn chưa dùng nóng tay thì đã bị hỏng.
Hắn không thể không đổi về thanh Huyết luyện Ma văn đao bát phẩm trước kia, coi như dùng tạm.
Sau khi ăn mặc xong, Sở Hi Thanh lại lấy một thùng nước ở trong viện, bắt đầu chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình một phen.
Hôm nay chính là cuộc thi chân truyền, hắn nhất định phải ra ngoài.
Sở Vân Vân ở bên cạnh chỉ nhìn cảnh này mà không nói gì.
Nàng khoanh tay trước ngực, phản đối: “Ta nghe nói đức của quân tử, tại hiểu biết, tại chí hướng, tại cách làm người, tại dũng cảm, chứ không phải là trang sức và dung mạo.”
So với Sở Hi Thanh khí khái trác tuyệt, áo xanh như tùng, tay áo nhẹ nhàng của giờ phút này.
Thì nàng càng thích Sở Hi Thanh đứng ở trên phế tích của Tri Vị Cư trong đêm hôm đó hơn.
Máu nhuộm đầy áo, phóng đãng bất kham, bất khuất kiên cường . . . đó mới là diện mạo mà nam nhi nên có.
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn nàng một cái, rồi nở nụ cười lúng túng.
Hắn cũng không muốn như vậy, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức.
Nhưng vấn đề là hôm trước Đổng Lâm Sơn đã đến thăm hắn, còn cố ý đề cập đến một chuyện, hai mươi vạn quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí của quận Tú Thủy, có bảy vạn quyển là bị nữ nhân mua đi.
Sau đó, còn có ít nhất năm vạn quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí được đặt cọc, tất cả đều là của nữ tính.
Luận Võ Lâu còn nhận được rất nhiều thư, yêu cầu Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí đăng bức họa của Sở Hi Thanh.
Đây chính là đãi ngộ của Danh Hiệp Bảng mới có.
Mà ngày cuộc thi chân truyền ngày hôm nay, lại đối ngoại và mở ra cho toàn bộ bách tính quận Tú Thủy, tất cả đều có thể đến đây xem.
Sở Hi Thanh nghĩ đến đây, lại hơi liếc mắt nhìn về phía cửa lớn của Tạp Vật Viện.
Lúc này, ngoài cửa có từng trận từng trận bàn luận truyền vào trong sân, oanh oanh yến yến, hiển nhiên đều là nữ tính.
Sở Hi Thanh dùng linh thức để cảm ứng một phen, lại phát hiện có không dưới một ngàn cô gái đang tụ tập ở ngoài cửa, bọn họ bao vây toàn bộ con hẻm nhỏ ở trước Tạp Vật Viện.
Trong đó còn có không ít thiếu nữ và thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng bác gái có tuổi cũng không phải là số ít.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, bây giờ mình chỉ cần giả vờ trang bức, làm ra vẻ đẹp trai, liền nhận được một đống điểm võ đạo, vậy vì sao lại không làm?
Chuyện này dễ dàng và ung dung hơn chuyện liều mạng chém giết với người khác như trận chiến ở Tri Vị Cư nhiều lắm.
“Xem ra chúng ta không đi ra ngoài được rồi, chúng ta đi từ nóc nhà đi.”
Sở Hi Thanh đi đến bên một vách tường khác, sau đó nhảy lên một cái, bay người lên tướng, sau đó liền đi dọc theo mái hiên, phóng về phía thao trường.
Sở Vân Vân cũng phi thân đuổi theo, nàng thi triển pháp thuật, đóng giả một muội muội ngốc nghếch đi theo sau lưng Sở Hi Thanh.
Lời nói của nàng hàm chứ bất ngờ: “Ta còn tưởng ngươi ăn diện như vậy là vì muốn đi ra ngoài từ cửa chính.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì mỉm cười: “Ta đâu phải người không biết nặng nhẹ?”
Nếu như hôm nay thật sự đi từ cửa chính, hắn nhất định bỏ lỡ cuộc thi chân truyền.
Hơn nữa, mặc dù hắn muốn trang bức, nhưng cũng không nên trang bức ở trong cái ngõ nhỏ đó. . . trong đó thì có bao nhiêu người chứ.
Khi hai người Sở Hi Thanh chạy dọc theo mái hiên đến thao trường, sắc mặt không khỏi nghiêm nghị.
Chỉ thấy cái thao trường to lớn rộng tương đương với năm cái sân bóng đá thời này đang là một mảnh tối om om, tất cả đều là người và người.
Vô số nam nữ chen chúc nhau, làm cho toàn bộ thao trường rộng lớn trở nên nước chảy không lọt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất