Bá Võ

Chương 397: Không cho phép động vào (6)

Chương 397: Không cho phép động vào (6)

Sở Hi Thanh nghe vậy thì giả vờ hờ hững: “Ý tốt của Lâm đại ca, tiểu đệ xin ghi nhớ, nhưng tiền trong tay Sở mỗ đã đủ dùng.”
Thật ra thì hắn thật sự có xúc động muốn vay tiền.
Sở Hi Thanh tự nhủ, mình muốn đẩy tòa Tây Sơn Đường này lên, thì áp lực vẫn rất lớn.
Chỉ là 132 thành viên như bây giờ thôi, mỗi tháng ít nhất phải mất 15.000 lượng bạc tiền lương bổng rồi.
Ngoài ra, Sở Hi Thanh còn hứa hẹn sẽ mời chào hai trăm tên thợ săn Tây Sơn.
Lương bổng của đám thợ săn này có thể ít hơn một chút, nhưng cũng phải 13.000 lượng bạc một tháng.
Nói cách khách, sáu vạn lượng bạc mà Thiết Cuồng Nhân cho hắn, cũng chỉ đủ Tây Sơn Đường chi tiêu hai tháng.
Bọn họ còn có bảy mươi ba cửa hiệu, nhưng cửa hiệu này nhìn thì như rất nhiều, nhưng mặt tiền tốt đẹp nhất ở quận Tủ Thủy này, thuê một tháng nhiều lắm cũng chỉ là 100 lượng bạc, kém một chút thì chỉ có ba mươi, năm mươi lượng bạc.
Trong thời gian ngắn, chẳng những hắn không thể kiếm được xu nào từ Tây Sơn Đường, nói không chừng còn phải bỏ tiền riêng của mình vào.
Tuy nhiên, vay tiền ở trước mặt mọi người là một hành vi rất ngu xuẩn và cũng rất mất mặt.
Lâm Thạch cũng chỉ ở chỗ này một lúc, sau khi tính toán sổ sách xong xuôi, hắn liền cáo từ rời đi.
Sở Hi Thanh thì lại nhấc gậy thịt Lưu Định Đường đi vào sân sau.
Thần thái Lưu Định Đường uể oải, miệng thì lại nói luôn mồm: “Sở huynh đệ, bây giờ ta thật sự không còn một xu nào, tất cả sản nghiệp và tiền tài của ta đều giao ra rồi. Tay nghề tra tấn của đám con hoang kia quá lợi hại, ta không giấu nổi một đồng nào.”
“Có điều, Sở huynh đệ, nếu như người chịu giao ta cho Thẩm gia, thì có thể đổi được ba vạn lượng bạc. Trong tay muội muội ta cũng có không ít tiền tiết kiệm, nàng sẽ đưa tiền chuộc ta. Dùng cái mạng tiện của ta để đổi ba vạn lượng bạc, há không phải là rất có lời sao? Ngài yên tâm, Lưu mỗ đã ngã một lần rồi, cả đời này cũng không dám đối đầu với ngươi. . .”
Sở Hi Thanh không để ý đến, hắn trực tiếp đi đến một gian sương phòng ở bên trái.
Lúc này, Chu Lương Thần và Sở Vân Vân đều ở trong gian phòng này.
Trên giường thì lại có một thiếu nữ ngũ quan thanh tú đang ngồi, nàng tầm mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc xõa tung, sắc mặt khô vàng trắng bệch.
Mặt nàng không có biểu cảm gì, ánh mắt dại ra, chỉ quấn chăn trên người, đờ đẫn ngồi tại chỗ.
Mãi cho đến khi Sở Hi Thanh đi vào, trong đôi mắt ngây dại như ‘chết’ của thiếu nữ mới có một chút tia sáng.
Sau khi Sở Hi Thanh đi vào, hắn nhìn về phía Chu Lương Thần và Sở Vân Vân với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu: “Cô bé này chính là Lưu Nhược Hi? Tại sao lại có dáng vẻ này?”
Chu Lương Thần hai tay ôm kiếm, hơi lắc đầu nói: “Ta nghe mệnh lệnh của ngươi, khi ta chạy đến Tú Phương Lầu để cứu nàng thì nàng đã như vậy rồi. Có điều, ta có thể hiểu được, bất kể là ai phải chịu nhục nhã như vậy, bị người ta làm cho tan cửa nát nhà, thì cũng không tốt được. . .”
Sở Hi Thanh thì lại nghiêng đầu nhìn về phía Sở Vân Vân, khi hắn đang định mở miệng hỏi.
Thiếu nữ tên Lưu Nhược Hi kia chợt mở miệng nói: “Sở sư huynh, các ngươi muốn thứ mà nhà ta cầm cố ở hiệu cầm đồ Hà thị đúng không?”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi gọi ta là sư huynh, ngươi cũng xuất thân từ võ quán Chính Dương?”
“Đúng vậy!” Mặt Lưu Nhược Hi không hề có cảm xúc, gật đầu nói: “Khi ta mười ba tuổi đã vào võ quán Chính Dương học nghệ, không sánh được với Sở sư huynh, hiện giờ vẫn chỉ là đệ tử nội môn ba lá vô dụng. Khi còn ở võ quán, tiểu muội cũng được chiêm ngưỡng phong thái của sư huynh từ xa, cũng rất kích phục, nhưng không có duyên quen biết với sư huynh.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, cô bé này học nghệ từ năm mười ba tuổi, mươi lăm tuổi trở thành nội môn ba lá, có tu vị cửu phẩm thượng, chứng tỏ thiên phú vẫn rất khá.
“Thì ra là đồng môn.” Hắn cười ôm quyền: “Không gạt sư muội, hôm nay Sở mỗ định mở đường lập hào ở trấn Tây Sơn này, kiếm lấy tiền tu hành. Vì thế đã khuyến khích kỳ chủ nhà ta xuất binh Tây Sơn, mở rộng thế lực, xây dựng thêm một đường khẩu, cũng nhân tiện muốn thứ kia của nhà ngươi luôn.”
Thật ra thì không phải như vậy.
Lần này, cứu người mới là nhiệm vụ hàng đầu, tiện thể giúp Sở Vân Vân hả giận.
Tuy nhiên, đương nhiên là Sở Hi Thanh không thể nói cho Lưu Nhược Hi những lời thật lòng này rồi.
“Ta có thể lấy thứ kia cho các ngươi! Nhưng các ngươi phải giao hắn cho ta!”
Lưu Nhược Hi nhìn chằm chằm vào Lưu Định Đường, hai mắt đã hơi đỏ lên.
Sau đó, nàng phát hiện ba người Sở Hi Thanh đều hiện lên vẻ khác thường.
Sắc mặt Lưu Nhược Hi hơi đỏ lên, nàng biết cái yêu cầu này là hơi quá đáng.
Hết chương 397.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất