Bá Võ

Chương 406: Bí pháp Hoàng Đạo (2)

Chương 406: Bí pháp Hoàng Đạo (2)

Tuy nhiên, ngưỡng cửa để sử dụng bí pháp Hoàng Đạo này rất cao, nêu tướng lĩnh muốn hội tụ sức mạnh của tướng sĩ dưới trướng, thì phải tu luyện bí pháp Hoàng Đạo đến cấp độ cao hơn. Ngoài ra, thuộc hạ của hắn cũng phải nắm giữ bí pháp đến một mức độ nhất định.
Mấu chốt là ngưỡng cửa tu hành cũng rất cao, trong quá trình này còn cần tiêu hao một lượng lớn dược liệu để phụ trợ.
Có người nói chỉ là nhập môn, mà đã phải mất hơn một ngàn lượng bạc rồi, cái giá khá là đắt.
Ngoài ra, còn phải phối hợp với phù khí hoặc ấn tín chuyên dụng nữa, cái này là mấu chốt để liên kết thần ý và chân nguyên lại với nhau. Cho nên trong quân đội mới xuất hiện các loại lệnh bài, ấn tín và hổ phù.
Bởi vậy, dù là biên quân ở phương bắc, thì bí pháp Hoàng Đạo cũng không phổ cập.
Ở phía nam này thì lại càng hiếm hơn, trong Thiết Kỳ Bang thì chỉ có Thiết Kỳ Đường trực thuộc Thiết Cuồng Nhân, và Tuyển Phong Đường trực thuộc Thiết Tiếu Sinh mới có thể nắm giữ bí pháp Hoàng Đạo.
Ngày đó, Thiết Tiếu Sinh không ở đây, bằng không thì hắn có thể mượn tám trăm bang chúng Tuyển Phong Đường để tăng thực lực lên nửa cấp.
Sở Hi Thanh cũng cảm thấy rất hứng thú, dù sao thì người dưới trướng hắn cũng là bộ hạ cũ của Thần Sách Đô, có thể đều từng tu luyện bí pháp Hoàng Đạo.
Tuy nhiên, sau khi hắn nghĩ lại thì vẫn bỏ cuộc.
Sở Hi Thanh không có tiền.
Đầu tiên, nếu hắn muốn xây dựng một hệ thống như vậy ở trong Tây Sơn Đường, chỉ là các loại lệnh bài ấn tín cũng phải mất đến năm vạn lượng bạc rồi, mà còn phải bỏ tiền mua một lượng lớn dược liệu, để cho đám thuộc hạ tu luyện đến nhập môn nữa.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng phải tu luyện bí pháp Hoàng Đạo, mà còn phải tu đến trình độ có thể hội tụ khí huyết, chân nguyên và tinh thần ý chí của hơn ba trăm người, kiểu gì cũng phải mất ba vạn lượng bạc là ít.
Lưu Định Đường còn không nỡ làm, Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang có hơn tám trăm người, còn cần nhiều tài nguyên hơn.
Cũng chỉ có các nơi biên quân ở phương bắc, bọn họ nắm giữ nhiều nơi sản xuất linh dược, giá cả linh dược cũng rẻ hơn gần một nửa so với phía nam, như vậy thì bọn họ mới có thể phổ cập.
“Mặc kệ hắn đi, kiếm pháp của Chu gia trọng ý không trọng thế, hắn có bí pháp Hoàng Đạo phụ trợ, sức chiến đấu sẽ càng mạnh hơn.”
Trong lòng Sở Hi Thanh thì lại âm thầm cảm thán, đại gia chính là đại gia.
Còn nữa, hắn lấy nhiều tiền như vậy ở đâu? Không phải nói trước lục phẩm thì không được lấy tiền của gia tộc sao?
Sở Hi Thanh lắc đầu, dẫn mấy người đi ra khỏi đại trạch.
Vừa mới ra khỏi cửa, lông mày của Sở Hi Thanh liền nhếch lên.
Hắn nhìn thấy một thiếu nữ quen thuộc, nàng đang đứng ở trước cửa nha môn Tuần kiểm ty ở đối diện đại trạch Sở gia, vẻ mặt tập trình nhìn bố cáo trên đó.
Sở Hi Thanh không khỏi nhếch mày kiếm: “Loạn Ly?”
Thiếu nữ đứng trước bố cáo, chính là Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly quay đầu nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh, sắc mặt tỏ vẻ bất ngờ, còn có hơi lúng túng.
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh vẫy tay, thì vẫn tự nhiên hào phóng mà đi qua: “Sở đại đường chủ, đã lâu không gặp nha!”
Tuy rằng hôm qua nàng cũng tham gia đại điển mở đường ở đây, còn bỏ một trăm lượng bạc tiền lì xì, nhưng toàn bộ quá trình đó, nàng không thể nói với Sở Hi Thanh một câu nào.
“Sao lại khách khí như vậy? Gọi sư huynh là được rồi!”
Sở Hi Thanh nở nụ cười.
Hắn là người đứng đầu cuộc thi chân truyền, có thể trực tiếp nhận được thân phận đệ tử chân truyền hai lá, vì thế Lục Loạn Ly bây giờ phải gọi hắn là sư huynh.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại cảm thấy hơi tò mò, mở miệng hỏi: “Loạn Ly, ngươi đến đây tìm ta sao? Đã đến cửa rồi vì sao còn không vào? Còn thẹn thùng à?”
Sắc mặt Lục Loạn Ly ửng đỏ: “Ai bảo ta đến tìm ngươi? Ta là đến tìm công việc. Lần này, Lục phiến môn quận Tú Thủy đã bị thương nặng, mấy tên bộ đầu của Tây Sơn cũng có dính líu, ta muốn đến làm một bộ đầu bát phẩm.”
Sở Hi Thanh lại dùng ánh mắt cổ quái để nhìn thiếu nữ.
Hắn đoán Lục Loạn Ly hẳn là thích mình, bằng không thì vì sao nàng luôn thích đi theo mình, luôn thích đi tìm mình?
Trên mặt Lục Loạn Ly cũng nổi lên một vệt đỏ ửng.
Bản thân nàng cũng đang tự oán trách mình, tự nhiên lại chạy đến đây làm gì?
Tuy nhiên, sau khi bọn họ rời khỏi Thần Binh Viện, đầu tiên thì bị giam giữ sau ngày, vất vả lắm mới được thả ra, Sở Hi Thanh lại đi mượn binh để tấn công trấn Tây Sơn, tổng cộng phải mười ngày không thấy tăm hơi.
Mấu chốt là võ quán Chính Dương đã vào kỳ nghỉ, vậy vị sư tỷ sư muội mà nàng quen biết cũng đã trở về nhà, Lục Loạn Ly càng cảm thấy tẻ nhạt chán ngấy.
Mỗi ngày chỉ biết ăn no rồi lại nằm kềnh, không có việc gì để làm.
Hết chương 406.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất