Bá Võ

Chương 428: 50% Bá Võ Vương

Chương 428: 50% Bá Võ Vương

Thân thể Lưu Nhược Hi hơi trùng xuống, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Đường này không thông! Nhưng trận pháp ở đây đã bị phá, ta đảm bảo sẽ không sửa chữa trận pháp, không cản trả các ngươi rời khỏi nơi này.”
Lưu Nhược Hi cũng không phải là hạng người lỗ mãng.
Tuy rằng máu nóng trong cơ thể nàng đang dâng trào, chiến ý sục sôi, nhưng nàng vẫn có thể khắc chế, không đánh trận chiến không nắm chắc.
Dù sao đối phương cũng có tu vị thất phẩm hạ, vượt qua nàng một cấp bậc.
Nhiệm vụ mà Sở Hi Thanh giao cho nàng, chính là trông coi nơi này, giữ đường lui cho bọn họ.
Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, vậy thì không thể tốt hơn.
Chu Huyết Y nghe vậy thì ngẩn người, sau đó lại cười một tiếng đầy khó tin: “Ngươi định ngăn cản ta thật?”
Lưu Nhược Hi thở dài một hơi, tay phải cầm đao đã hiện lên gân xanh: “Mời các hạ về. . .”
Nàng còn chưa dứt lời, liền ngửi thấy một luồng gió tanh nức mũi.
Một đạo kiếm ảnh màu máu xuất hiện cực kỳ đột ngột.
Khi Lưu Nhược Hi phản ứng lại, lưỡi kiễm kia đã chỉ cách nàng không đến ba thước.
Lúc này, một luồng kiếm ý hung lệ chém vào giữa trán của nàng, muốn xoắn não của nàng thành bột mịn.
Con ngươi Lưu Nhược Hi co rụt lại, vô thức rút đao ra khỏi vỏ.
Nàng tưởng mình không thể ngăn cản được một kiếm này, có thể sẽ phải chết ở đây.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, nàng lại nghe thấy một tiếng ‘keng’ rất giòn.
Thế mà đao của nàng lại chém được vào thanh huyết kiếm dài nhỏ kia của Chu Huyết Y.
Sức mạnh mạnh mẽ của đối phương, khiến cho Lưu Nhược Hi trượt lùi về mấy trượng.
Nhưng hạ bàn của nàng vẫn kiên cố như cũ, bước chân vững chắc như bàn thạch.
Sức mạnh của Chu Huyết Y đúng là hơn xa nàng, nhưng thân pháp của người này chuyên về tấn công, chính là phong cách nhanh gọn nhẹ nhàng, nên không thể hoàn toàn áp đảo nàng về mặt sức mạnh.
Thậm chí Lưu Nhược Hi còn thừa lực, kích hoạt Bạo Viêm Phù mà Sở Hi Thanh đưa cho nàng.
Theo một tiếng nổ cực lớn vang lên, một ánh lửa màu đỏ thẫm bùng nổ ở miệng hành lang, vô số ngọn lửa bao phủ bốn phía, bao trùm phạm vi mười trượng chung quanh, đốt cháy tất cả.
Bóng người Lưu Nhược Hi vội vàng lùi lại, tránh khỏi đám lửa này, đồng thời rút một cây đao khác ở bên hông mình ra.
Đôi Uyên Ương Tinh Thiết Đao trong tay nàng, là binh khí mà Sở Hi Thanh chuyên môn làm cho nàng.
Năm ngoái, sau khi đường chủ đại nhân trả hết nợ nần của con kênh đào kia, liền không bán những món pháp khí kia đi nữa.
Có bốn cái trong số đó đang nằm trên người nàng, nói là ‘mượn dùng’. Đường đường là một phó đàn chủ, lại không có vài món pháp khí tiện tay thì ra thể thống gì?
Sở Hi Thanh còn cố tính lấy ra tám ngàn lượng bạc, phối cho nàng một đôi song đao cấp bậc thất phẩm thượng.
Lưu Nhược Hi rất cảm kích Sở Hi Thanh, chỉ cảm thấy không thể báo đáp hết.
Thật ra thì nàng cũng không hiểu Sở Hi Thanh vì sao phải đưa cho nàng những pháp khí này, nàng chỉ là một người có thiên phú bình thường thôi mà.
Nàng càng không hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại chuyên môn phối cho nàng một đôi song đao.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Nhược Hi quen dùng tay phải, rất ít khi sử dụng tay trái.
Nhưng giờ phút này, Lưu Nhược Hi lại sinh ra một loại cảm giác, tay trái của mình cũng có thể dùng đao, cũng có thể linh hoạt giống như tay phải của mình!
Trong giây phút Lưu Nhược Hi rút đao, bóng người của Chu Huyết Y đã lao ra từ bên trong đám lửa cháy hừng hực kia.
Thanh kiếm của hắn bện ra một luồng hàn phong màu máu.
Lưu Nhược Hi cũng phản ứng rất nhanh, song đao của nàng bay lên, không chỉ như ảnh như điện, mà còn như nhật nguyệt kinh thiên, vĩnh hằng bất diệt.
Kiếm của Chu Huyết Y nhẹ nhàng và nhanh gọn đến cực điểm, vượt xa cực hạn của mắt thường, bóng người của hắn lại tựa như ảnh tựa như ảo, để lại từng mảnh từng mảnh tàn ảnh.
Một đôi Uyên Ương Tinh Thiết Đao của Lưu Nhược Hi lại giống như nhật nguyệt treo lơ lửng giữa không trung, kéo dài bất diệt, chưa bao giờ rơi rụng.
Trong khoảng mười cái hô hấp ngắn ngủi, hai người bọn họ đã giao thủ không dưới 160 lần, vô số tia lửa tuôn ra. Kiếm khí của Chu Huyết Y bị đánh nát, bắn ra bốn phía, làm vách tường ở quanh đây hiện ra vô số cái lỗ và vét cắt chém.
Chu Huyết Y càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc.
Thiếu nữ sử dụng song đao ở trước mặt này, thế mà lại có thể thủ lâu như vậy.
Mãi cho đến kiếm 167, Chu Huyết Y mới tìm được sơ hổ, thanh huyết kiếm dài nhỏ xuyên qua màn đao, lấy một vết máu ở trên vai của Lưu Nhược Hi.
Lưu Nhược Hi không thể không lùi lại phia sau, tránh đến góc tường, đồng thời dùng đao gọt một miếng thịt ở trên vai xuống.
Trên kiếm của Chu Huyết Y có kịch độc, miếng thịt kia vừa rơi xuống liền bắt đầu tỏa ra mùi tanh tưởi, hóa thành nước đặc.
“Rất khá đấy!”
Ánh mắt Chu Huyết Y ác liệt, hiện ra vẻ hứng thú và sát ý mãnh liệt: “Đây là Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ tầng thứ ba! Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân tầng thứ ba! Còn Thông Linh Thức Tính Chi Tâm tầng thứ ba nữa! Không ngờ hôm nay ta lại có thể gặp được một thiên kiêu Thanh Vân Bảng.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất