Bá Võ

Chương 443: Dung nhập (5)

Chương 443: Dung nhập (5)

Sắc mặt Sở Hi Thanh đen xì như đáy nồi, chỉ có thể cầm bút lên viết.
Chuyện này là một việc cực kỳ gian nan, Sở Hi Thanh tóm đứt ba lọn tóc của mình, lại cắn nát hai cái đầu bút, lúc này mới viết được lý giải của mình với Bạch Mã Phi Mã ra.
Phiền phức nhất chính là Chân Ý Đồ.
Nhất định phải có trang giấy đặc chế, linh mực đặc chế, mới có thể gánh chịu chân lý võ đạo.
Sở Hi Thanh cũng không cần quan tâm đến tài liệu, trang giấy và linh mực đều do Diệp Kinh Nguyên cung cấp cho hắn.
Khó là ở chỗ Sở Hi Thanh nhất định phải hòa tinh thần ý chí của mình vào ngòi bút, đem chân ý võ đạo của mình lưu lại trên bức tranh này.
Mỗi một bút đều làm cho thần thức của hắn tiêu hao cực lớn.
Sở Hi Thanh không thể không dựa vào đan dược để chống đỡ, lúc này mới miễn cưỡng vẽ được.
Diệp Kinh Nguyên đã chờ đến mất kiên nhẫn, hắn giơ tay lên cầm mấy tờ giấy mà Sở Hi Thanh vừa viết xong lên xem, sau đó cười khen: “Thư pháp không tệ.”
Tinh thần Sở Hi Thanh uể oải, lại uể oải.
Chữ là công lao của thân xác này, tốt xấu gì cũng là con trai của Tả phó đô ngự sử đương triều, thư pháp đúng là không tầm thường.
Diệp Kinh Nguyên ngưng thần quan sát, sắc mặt dần dần thay đổi.
Hắn cho rằng Sở Hi Thanh hòa Bạch Mã Phi Mã vào trong đao pháp của mình, nhưng kết quả lại là hòa vào trong Dưỡng Nguyên Công.
Mà lại vô cùng hoàn thiện, hoàn thiện đến mức khiến cho hắn không thể tìm thấy khuyết điểm cùng sơ hở.
Đây đã là một quyển bí pháp tương đối hoàn thiện, một khi truyền về bản tông, nói không chừng còn sẽ tạo thành náo động.
Một lát sau, Diệp Kinh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt phức tạp.
Diệp Kinh Nguyên nghĩ thầm, thiếu niên ở trước mắt mình, nói không chừng tương lai có thể lại là một Bá Võ Vương. . . Hắn nhất định có thể làm rạng rỡ võ quán Chính Dương và Vô Tướng Thần Tông.
. . .
Sở Hi Thanh ngủ tận bốn canh giờ trên tầng chín Tàng Kinh Lâu, lúc này mới đi xuống tầng tám.
Sau khi Diệp Kinh Nguyên xem xong mười mấy trang giấy mà hắn viết xong, lại biến trở về thành một tiền bối hiền lành.
Hắn không chỉ ra tay hỗ trợ Sở Hi Thanh khôi phục thần thức, mà còn cho phép Sở Hi Thanh tu dưỡng tinh thần ở trên tầng chín, cuối cùng còn vung bút lên, thưởng cho Sở Hi Thanh 10 ngày ở tầng tám Tàng Kinh Lâu.
Khi Sở Hi Thanh tìm thấy Sở Vân Vân ở tầng tám, thiếu nữ đang nghiền ngẫm một quyển điển tịch pháp thuật.
Nàng khép sách lại, ánh mắt nhìn Sở Hi Thanh hàm chứa vẻ oán giận.
“Ta nhớ là ngươi nói để ta chờ ngươi một lát?”
Kết quả làm cho nàng đợi ròng rã một ngày.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười ngượng ngùng, sờ sờ mũi của mình: “Ta cũng không biết Diệp lão đầu lại khó chơi như vậy, nhưng kết quả vẫn rất tốt.”
Sở Vân Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Sở Hi Thanh chứa vẻ kỳ dị: “Biểu diễn Bạch Mã Phi Mã của ngươi cho ta xem một chút.”
Thật ra thì nàng cũng ngờ ngợ cảm ứng được tình hình ở tầng trên.
Biết được tên trước mắt này đã làm được một chuyện rất khá.
“Ở chỗ này sao?”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn bốn phía một chút, rồi lập tức yên tâm.
Nếu Sở Vân Vân nói có thể, vậy thì nhất định là có thể.
Tuy nhiên, dùng đao thì vẫn hơi quá, Sở Hi Thanh đánh một chỉ, nhắm thẳng vào trán của Sở Vân Vân. Sau đó, dừng lại ở vị trí ba tấc trước trán của Sở Vân Vân, bất động tại chỗ.
“Thì ra là như vậy.” Sở Vân Vân ngưng thần cảm ứng: “Rõ ràng là ở đây, nhưng lại không ở đây, rõ ràng là trắng, lại không phải là trắng. Có hình nhưng vô tướng, không thể nắm bắt. . .”
Sở Hi Thanh biết câu có nghĩa là một thứ gì đó màu trắng, nhưng màu trắng không phải là màu duy nhất ở trên thứ này. Một thứ nào đó rất cứng rắn, nhưng cứng rắn không phải thứ duy nhất của nó. . .
Lúc này, con ngươi của hắn co lại, phát hiện khí tức của Sở Vân Vân đã thay đổi.
Bạch Mã Phi Mã, giống thật mà là giả.
Trong lòng Sở Hi Thanh sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.
Hắn cảm giác thiếu nữ trước mặt chính là Tần Mộc Ca, nhưng lại giống như là không phải. Cản thấy nàng chỉ là Sở Vân Vân, nhưng tựa như lại có chút không đúng.
Cảm ứng của Sở Hi Thanh, đã bị Sở Vân Vân quấy nhiễu.
Sở Vân Vân điều chỉnh rất nhanh.
Vẻ kì dị trong mắt Sở Hi Thanh càng ngày càng đậm hơn.
Trong nhận thức của hắn, cô bé đối diện chính là Sở Vân Vân, chính là em gái của mình.
Nếu như không phải hai người có liên hệ tâm linh do Lục Âm Hoàn Hồn Chú, thì Sở Hi Thanh hoàn toàn không nhớ nổi chuyện cô bé trước mắt mình chính là Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca!
Khóe môi hắn co quắp vài cái, lòng thầm nói đây là cái ngộ tính thần tiên gì?
Tuy rằng trình độ Bạch Mã Phi Mã của Sở Vân Vân vẫn còn chưa bằng hắn.
Nhưng vị Bá Võ Vương này, quả nhiên là vừa liếc mắt một cái là đã có thể hiểu.
Sở Vân Vân thì lại rất hài lòng, nàng nhét quyển sách trong tay vào giá sách: “Ta đi về trước, chuyện trong nhà không cần ngươi lo lắng, ta sẽ để ý giúp ngươi. Nhớ là nhất định phải ra ngoài vào ngày mười bảy, lúc nãy ta gặp được giáo đầu Tử Tĩnh đạo nhân của Thuật sư viện, hắn nói võ quán chuẩn bị mở Huyết Nguyên Đồ Trụ vào ngày mười bảy.”
Nàng chính là đệ tử chân truyền một lá của Thuật sư viện, sau khi lên cấp thì có thể ngốc một ngày trong tầng tám của Tàng Kinh Lâu.
Nếu Sở Hi Thanh còn không đi xuống, thì Sở Vân Vân đã bị võ sư giáo viên trong Tàng Kinh Lâu đuổi ra ngoài rồi.
Hết chương 443.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất