Bá Võ

Chương 460: Thùng phá sảnh (5)

Chương 460: Thùng phá sảnh (5)

Khi Sở Hi Thanh đang ảo tưởng sức mạnh, thần sắc Sở Vân Vân hơi động, nhìn về phía ngoài cửa viện.
Nàng cảm ứng được Lưu Nhược Hi đang đi về phía chủ viện.
Vị thiếu nữ này cắt tóc ngắn, ăn mặc một bộ giáp da bó sát người, dáng người hiên ngang. Nàng đi đến trước cửa viện, sắc mặt nghiêm nghị mà ôm quyền về phía cửa viện đang đóng chặt: “Đường chủ đại nhân, toàn bộ đàn chủ và phó đàn chủ đã đến đông đủ, tất cả đang chờ ở bên ngoài.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì ung dung mặc áo vào, rồi lại đeo các pháp khí của mình lên, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi hắn dẫn Sở Vân Vân và Lưu Nhược Hi đến đại sảnh, chỉ thấy Lục Loạn Ly, Lý Thần Sơn, Chu Lương Thần, Ngụy Dương, Hướng Quỳ, Vương Chính và mười mấy vị phó đàn chủ cấp độ bát phẩm đang tụ tập ở đây, tất cả đều tụ tập ở dưới một mái nhà.
Trong số này, còn có một người mặc trang phục đàn chủ, người này là một nam tử mặt đen tầm bốn mươi tuổi, đang ngồi ở vị trí thấp nhất ở bên phải.
Hắn tên là Lỗ Bình Nguyên, chính là đàn chủ đàn chữ Nguyên.
Người này là thuộc hạ cũ của Lưu Định Đường, phụ trách công việc thu thập tin đồn và tình báo trên giang hồ.
Người này bị bắt cùng với Lưu Định Đường ở trận chiến Tây Sơn vào hơn một tháng trước, sau đó lại được Thiết Tiếu Sinh đề cử cho Sở Hi Thanh.
Người này là đối thủ cũ của Thiết Kỳ Bang.
Thiết Kỳ Bang đại bại ở trấn Tây Sơn ba lần, Lỗ Bình Nguyên này đều có công rất lớn, cho nên Thiết Tiếu Sinh rất có ấn tượng với người này.
Tây Sơn Đường của Sở Hi Thanh cũng đang thiếu một nhân tài về phương diện này.
Bởi vậy, sau khi hắn điều tra và khảo sát, phát hiện người này không làm việc xấu, lại rất có năng lực trong việc tìm hiểu tin tức, nên Sở Hi Thanh đã mời hắn từ trong nhà giam ra, để hắn làm đàn chủ đàn chữ Nguyên, phụ trách ba mươi người, chuyên đi dò hỏi và thu thập tin tức bốn phương.
Tin tức bên phía Ngô Mị Nương rất đáng tin cậy, cũng rất kịp thời. Nhưng mà mỗi một tin tức đều cần tiền, hơn nữa còn rất đắt.
Mà lại, một khi có chiến sự, quân tình khẩn cấp, lẽ nào Sở Hi Thanh còn có thể hi vọng vào Ngô Mị Nương ở cách một con sông sao?
Lỗ Bình Nguyên cũng rất lưu manh, chỉ cần có tiền thì hắn sẽ làm việc cho ai cũng được.
Sở đường chủ hào phóng hơn Lưu Định Đường nhiều, trực tiếp cho hắn tám trăm lượng bạc tiền lương bổng. Còn hứa hẹn một phần bí dược thất phẩm hạ, đãi ngộ đã gần bằng với Ngụy Dương và Lý Thần Sơn.
Ngoài ra, còn có một vị phó đường chủ của Tuyển Phong Đường cũng nằm trong số đó.
Khi Sở Hi Thanh đi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều dồn dập đứng dậy, miệng hô “Đường chủ”!
Sở Hi Thanh khoát tay một cái, ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ.
Hắn đi đến vị trí cao nhất, cũng lười ngồi xuống mà
ôm quyền nhìn mọi người chung quanh: “Xin lỗi, ta vừa mới tu luyện một môn ngoại công, làm lỡ thời gian, khiến các vị phải chờ rồi.”
Thần sắc của Lý Thần Sơn và tất cả mọi người đều hơi nghiêm lại, khom mình hành lễ, miệng nói không dám.
Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi giật giật, lòng thầm nói tên này thật sự là bình tĩnh. Đã đến thời điểm này rồi mà còn có tâm tư tu luyện?
Còn nữa, cái tên này tu luyện ngoại công gì vậy? Không sợ nội ngoại xung đột hay sao?
Nội ngoại kiêm tu, hắn coi mình là Vũ Liệt thiên vương?
Lúc này, Sở Hi Thanh lại nhìn ra ngoài đại sảnh.
Trên thao trường rộng rãi ở bên này, đang có 670 người đang đứng thẳng.
Tất cả đều là người cao to lực lưỡng, võ trang đầy đủ.
Đội hình của bọn họ rất nghiêm chỉnh, khí thế bức người!
Sĩ khí lại không cao lắm, Sở Hi Thanh nhìn ra có rất nhiều người đều đang thấp thỏm và bất an.
Đường chủ của bọn họ tất nhiên là thiếu niên anh hùng, làm việc công bằng, hơn nữa còn nhân nghĩa vô song.
Nhưng mà lấy lực lượng của một đường là Tây Sơn Đường để đấu với toàn bộ thế lực của trấn Tây Sơn, việc này khó tránh khỏi làm cho người ta thấy bất an.
Không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu huynh đệ thương vong. . .
Sở Hi Thanh thỏa mãn mà thu hồi tầm mắt: “Rất tốt! Trừ đàn chữ Nguyên ra, toàn bộ thành viên của bảy phân đàn đều có mặt, không thiếu một người nào. Chư vị, các ngươi có biết hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây là để làm gì không?”
“Chúng ta rõ ràng.” Chu Lương Thần liếc mắt nhìn đám người, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc: “Tấn công tiêu việt Văn gia bảo và Vân hạc sơn trang, mạnh mẽ thu thuế!’
Lục Loạn Ly cũng cười gằn một tiếng: “San bằng tất cả địa chủ cường hào ở Tây Sơn!”
Chu Lương Thần nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly.
Hắn chỉ nghĩ san bằng Vân gia bảo và Vân Hạc sơn trang để trút cơn giận thôi.
Vị Lục đàn chủ này còn khí phách hơn hắn nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất