Bá Võ

Chương 469: San bằng Văn gia bảo (6)

Chương 469: San bằng Văn gia bảo (6)

Lục Loạn Ly đang tìm kiếm hai tên võ tu lục phẩm của Thẩm gia.
Cuối tháng trước, Lục Loạn Ly cũng đã cầm bốn trăm lượng bạc từ tay của Sở Hi Thanh, tốt xấu gì cũng phải xứng với phần lương bổng này.
Sở Hi Thanh nói muốn san bằng Văn gia bảo trong nửa khắc, vậy thì nàng liền giúp hắn san bằng cái ổ bảo chết tiệt này.
Mà lúc này, bên trong màn sương trắng, Hướng Quỳ cũng gặp phải kẻ địch mạnh mẽ.
Hắn gặp phải một tên thất phẩm hạ, ỷ vào sức mạnh khổng lồ mà làm càn làm bừa với thanh đoản thương kia, khiến cho Hướng Quỳ không thể không chật vật lùi lại, thậm chí còn bị ép đến dựa vào tường đá.
Hắn đã không thể lùi được nữa, thương pháp của đối phương vẫn cứ ác liệt, vẫn cứ như hình với bóng.
Hướng Quỳ cau chặt lông mày, sau khi căm tức xong, hắn lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Có hơn hai mươi người của Tây Sơn Đường nhảy vào trong ổ bảo này, vì sao ngươi này cứ phải gây phiền phức với mình chứ?
Hướng Quỳ lại thấy hơi hối hận.
Vừa rồi không nên ham bạc thưởng, còn có lời hứa hẹn ‘đàn chủ’ kia, giết ác như vậy nên mới bị người này nhìn chằm chằm.
Hướng Quỳ vừa chống đỡ, vừa liếc mắt nhìn trái nhìn phải.
Hai bên đều là sương khói màu trắng, dù là thị lực của hắn thì cũng chỉ có thể nhìn trong phạm vi ba trượng.
Đã không có ai chú ý đến bên này.
Khóe môi Hướng Quỳ cong lên, chân nguyên trong cơ thể hắn tuần hoàn, tu vị đang bị phong ấn cũng từ từ cởi ra.
“Giết!”
Nhưng đúng lúc này, đoản thương của đối phương lại như rồng, ôm theo lực ngàn quân mà đánh thẳng về phía hắn lần nữa.
Đao trong tay Hướng Quỳ bỗng nhiên tuôn ra một trận gió lớn, con ngươi của hắn thì lại hiện lên một vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Cực chiêu – Truy Phong Trục Nhật!
Thức Cực chiêu xuất phát từ Bắc Thiên Môn này, để cho ánh đao của Hướng Quỳ hóa thành một luồng ánh sáng trắng mà mắt thường khó nhìn thấy.
Mà tốc độ đao tăng vọt lên không dưới mười lăm lần này, cũng làm cho đối thủ bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị một đao chém thẳng vào lồng ngực.
Khoảng tầm ba cái hô hấp sau, Hướng Quỳ đã chém chết đối thủ của mình, đầu tiên là nhỏ vài giọt Hóa Thi Thủy lên trên thi thể của vị võ tu thất phẩm kia, sau đó lại nhấc đao đi trở về nơi chiến đấu ác liệt nhất, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Trên đường đi trở về, Hướng Quỳ nhìn thấy Vương Chính.
Hai người đều nhấc đao, nhìn nhau từ khoảng cách ba trượng, con ngươi đều hơi co lại.
Trong lòng Hướng Quỳ sinh ra ý ngưng trọng.
Tên từ Nam Thiên Môn này, thực lực quả nhiên là không tầm thường.
Vừa rồi, hắn nhìn thấy Vương Chính cũng gặp một tên võ tu thất phẩm.
Vương Chính lại có thể giải quyết đối thủ chỉ trong vòng mười cái hô hấp sao?
Người này ẩn núp ở trong Tây Sơn Đường của Sở Hi Thanh với mục đích gì? Hắn cũng nghi ngờ với chuyện thực lực của Sở Hi Thanh càng ngày tăng càng nhanh sao?
Hướng Quỳ vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi mười mấy bước chân, bước chân của hắn liền dừng lại, ngưng thần nhìn về phía trước.
Ở ngoài năm mươi bước, Chu Lương Thần đang chiến đấu ác liệt với hai tên võ tu thất phẩm hạ.
Hắn lấy một địch hai, nhưng lại không rơi vào thế yếu.
Mà ngay khi Hướng Quỳ đang do dự xem là có nên hỗ trợ hay không, thì kiếm thế của Chu Lương Thần đã chợt thay đổi.
Trọng kiếm của hắn vung lên, ngưng tụ ra vô số lực lượng thủy nguyên sền sệt.
Sau đó, một kiếm lại nặng hơn một kiếm, bảy kiếm liên tục, khiến cho hai đối thủ của hắn phải lảo đảo, gần như không thể nào đứng vững.
Con ngươi của Hướng Quỳ co rút lại, nhận ra đây chính là sát chiêu Cuồng Hải Thất Điệp Lãng trứ danh của Lâm Hải Chu gia!
Một khi phát động sát chiêu này, đối thủ sẽ bị lực lượng thủy nguyên quấn quanh, muốn chạy trốn cũng không trốn được, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ bảy kiếm này.
Ngay khi Chu Lương Thần chém kiếm thứ sáu, thì hai người kia đã không chịu nổi nữa, một người bị Chu Lương Thần chém đứt một cánh tay, một người còn lại thì bị kiếm thứ bảy của Chu Lương Thần chém nát đầu.
Sau khi Chu Lương Thần giải quyết hai người này xong, hắn lại nhìn kiếm trong tay mình với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Hắn cảm giác như mình của ngày hôm nay đã mạnh hơn mình của ngày hôm qua, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều.
Dường như trong cơ thể mình lại thức tỉnh một loại thiên phú huyết mạch khác, khiến cho hắn có thể bùng nổ càng nhiều sức mạnh hơn khi đối mặt với kẻ địch!
. . .
Khi Tây Sơn Đường đang đánh thẳng vào Văn gia bảo, Chỉ huy sử Diêm Quá của quận quân Tây Sơn đang chỉ huy gần 2300 đại quân, miễn cưỡng đi đến một gò thấp ở cách Văn gia bảo mười ba dặm.
Tại chỗ hắn, hắn có thể nhìn thấy tình hình ở Văn gia bảo, tuy nhiên không được rõ ràng cho lắm.
Tòa ổ bảo kiên cố có diện tích vài chục mẫu kia, lúc này đang bị một mảnh sương trắng bao phủ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất