Bá Võ

Chương 514: Thần Tú Thập Kiệt Đao (2)

Chương 514: Thần Tú Thập Kiệt Đao (2)

“Điều tra một chút đi, xem xem đám Cẩm y vệ kia thế nào. Tất cả người nhà của nha nội đều bị bọn họ giam giữ, hắn có rất nhiều lo lắng, nên có gì cũng không dám nói với chúng ta.”
Ánh mắt Sở Hi Thanh lại âm trầm, trừng mắt mang tính cảnh cáo với Ngô Mị Nương: “Có tin tức gì, thì phải lập tức báo cho ta biết ngay.”
Sau khi hắn nói xong, liền đi thẳng vào cổng lớn của Sở gia.
Ngô Mị Nương thì lại ngây người tại chỗ, lông mày nhíu chặt.
Nàng cho rằng suy đoán của Sở Hi Thanh là rất có đạo lý.
Tình huống của Tả gia còn ác liệt hơn những gì nàng tưởng tượng nhiều lắm!
Vị Đại lý thiếu tự khanh kai cũng càng ác độc hơn những gì nàng tưởng tượng.
Ngô Mị Nương suy tư giây lát, sau đó liền dứt khoát leo lên xe: “Đi, chúng ta mau trở về thành.”
Nàng phải điều tra đám Thiên nha Cẩm y vệ này, xem xem bọn họ rốt cuộc là nhân mã của ai, lại có liên quan gì với vị Đại lý thiếu tự khanh kia.
. . .
Sở Hi Thanh đi vào cổng lớn nhà mình, liền nhìn thấy có rất nhiều người đang quỳ trong giáo trường. Đại đa số đều là quần áo ngắn, khoác áo da thú.
Hắn nhìn thấy cảnh này thì nhất thời sửng sốt.
Xem cách ăn mặc của những người này, tựa như là thợ săn trong Tây Sơn.
Sở Hi Thanh lại sinh lòng ngờ vực, không thể xác định.
Hắn thầm nghĩ, sẽ không nhanh như vậy chứ?
Hắn mới phong tỏa chưa đến mười ngày mà.
Theo Sở Hi Thanh đánh giá, thợ săn Tây Sơn phải chống đỡ được hai ba tháng là ít, lúc đó mới sẽ cúi đầu trước hắn.
Hắn vẫy vẫy tay, gọi người phụ trách tọa trấn đường khẩu ngày hôm nay là Hướng Quỳ đến.
“Đám thợ săn này là thế nào? Trong Tây Sơn có chuyện gì rồi à?”
“Đường chủ đại nhân!”
Hướng Quỳ hành lễ xong lại nhìn đám người kia một chút, khóe môi lộ ra vài phần châm biếm: “Tặc phỉ Tây Sơn trắng trợn cướp đoạt ở trong núi, đặc biệt là những thứ như đồ ăn và các loại củi gạo dầu muối. Đám thợ săn Tây Sơn này không chịu nổi nữa, nào là Ngưu gia thôn, Thích gia thôn, Kế gia thôn, Nguyên gia thôn. . . tổng cổng hai mươi bảy thôn trang, nên đến đều đến, không nên đến cũng đến rồi.”
“Người bị cướp thì hận đám tặc phỉ Tây Sơn thấu xương, người không bị cướp thì cũng lo lắng cho tiền tài và lương thực của nhà mình. Bởi vậy nên đã dắt tay nhau đến đây, thỉnh cầu Tây Sơn Đường chúng ta che chở. Đàn chủ nhà chúng ta hận bọn họ không biết điều, trước ngạo mạn sau cung kính, lấy lý do đường chủ không có nhà để mặc kệ bọn họ.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhướng mày lên: “Đám tặc phỉ Tây Sơn kia rất thiếu lương thực à? Không chịu nổi nhanh như vậy?”
“Việc này thì thuộc hạ không rõ lắm.” Hướng Quỳ cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tuy nhiên, đám tặc phỉ này có Thẩm gia và quận quân Tây Sơn nuôi dưỡng, ngày tháng ăn sung mặc sướng. Bọn họ không có thói quen tích trữ lương thực, đây cũng không phải chuyện lạ.”
Sở Hi Thanh thầm nghĩ lời này rất có lý.
Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của bọn họ, cụ thể thế nào thì vẫn phải để Lỗ Bình Nguyên đi tìm hiểu.
Lúc này, đám thợ săn quỳ trên mặt đất cũng đã phát hiện ra Sở Hi Thanh, bọn họ dồn dập xoay người, chạy đến bao quanh Sở Hi Thanh, lên tiếng cầu xin.
“Sở đường chủ, cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngài trở về rồi.”
“Sở đường chủ, chúng ta nguyện ý giao nộp tình bình an, mời Tây Sơn Đường ra tay, bảo vệ bình an cho chúng ta.”
“Trước kia là chúng ta ngu muội, bị Thẩm gia che mắt. Xin Sở đường chủ bỏ qua hiềm khích lúc trước, cứu thợ săn Tây Sơn chúng ta ra khỏi biển lửa.”
“Đám tặc phỉ Tây Sơn kia quá càn rỡ! nếu tiếp tục như vậy, thì chúng ta không sống nổi trong Tây Sơn nữa.”
“Chúng ta đã không còn biện pháp nào khác, lại nghe nói Sở đường chủ làm người nhân nghĩa, lúc này mới mặt dày đến đây cầu xin. Nhắc đến thì mới nhớ, con cháu trong thôn chúng ta cũng đang làm việc dưới trướng của ngài, xin Sở đường chủ nể tình bọn họ, mà cho chúng ta một cơ hội ăn năn.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nào có chuyện tốt như vậy?
Chuyện này, tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được.
Trên mặt hắn tươi cười, thần thái cực kỳ hiền lành.
“Dễ nói dễ nói.”
“Lão gia, ngài đứng lên đi, Sở mỗ còn trẻ, không chịu được đại lễ như vậy.”
“Chuyện tiền bình an có thể bàn lại, chư vị để cho ta suy nghĩ đã.”
“Chư vị làm như vậy thì là làm khó ta rồi, tiền bình an là bóc lột bách tính, thật ra ta cũng đã cân nhắc hủy bỏ nó. Còn về phần đám tặc phỉ trong Tây Sơn kia, Tây Sơn Đường chúng ta bây giờ có lòng mà không đủ lực, chư vị cũng biết, Thiết Kỳ Bang chúng ta đang tranh đấu rất gay gắt với đám thế gia đại tộc trong thành, không thể phân tâm được.”
Giọng điệu Sở Hi Thanh rất thành khẩn, còn đỡ từng ông lão ở dưới đất lên, trong miệng thì lại không chịu nói lời thật.
Đám trưởng thôn và tộc trưởng này đều là lão hồ ly tinh, vừa nghe liền biết tình huống không ổn, tất cả đều kiên trì quỳ trên mặt đất, nói gì cũng không chịu đứng lên.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất