Bá Võ

Chương 60: Thiết Cuồng Nhân

Chương 60: Thiết Cuồng Nhân

Cùng lúc đó, Thiết Tiếu Sinh thúc ngựa chạy đến nơi sâu xa ở bến tàu phía đông thành Tú Thủy.
Tình hình ở nơi này tốt hơn dự liệu của hắn, có thể nói là đâu ra đấy, vô cùng trật tự. Cờ của Thiết Kỳ Bang vẫn đứng vững ở khắp nơi, lá cờ bay phất phơ trong gió.
Tất cả bang chúng đều đeo đao đeo kiếm, ngưng thần đề phòng.
Những người này vừa nhìn thấy Thiết Tiếu Sinh thì đều lộ ra vẻ mừng rỡ, rồi hành lễ về phía hắn.
“Phó kỳ chủ!”
“Quá tốt rồi, phó kỳ chủ bình yên vô sự rồi!”
“Tứ gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!”
“Tứ gia, Kỳ chủ cũng đã trở về rồi, ngài ấy đang ở trong tổng đà!”
Thiết Tiếu Sinh xếp thứ tư ở trong tộc, vì thế nên được gọi là tứ gia.
Hắn nghe thấy hai chữ ‘Kỳ chủ’ thì bỗng nhiên cảm thấy rất phấn chấn, lúc này liền tăng tốc độ, đi đến trước một chiếc thuyền lớn, sau đó thả người nhảy xuống ngựa, rồi phi thân nhảy lên boong thuyền.
Trên boong thuyền trống rỗng, chỉ có một cái bàn dài ở trung ương.
Trên bàn có mười mấy cái chén đĩa, phần lớn là các loại rượu thịt.
Có một người ngồi ở góc bắc của chiếc bàn dài, người này có ngũ quan tương tự với Thiết Tiếu Sinh, cũng lưng hùm vai gấu như Thiết Tiếu Sinh, mặt vuông tai to, mái tóc ngắn vừa thô vừa cứng giống như những chiếc lao thẳng tắp ném thẳng về phía chân trời.
Tuy nhiên, tướng mạo của hắn càng trẻ trung hơn Thiết Tiếu Sinh, chỉ tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Hắn đang vùi đầu vào ăn một con bồ câu nướng, khí chất hào phóng cuồng ngạo.
Thiết Tiếu Sinh đi qua, cũng cầm một con bồ câu nướng lên, bắt đầu gặm.
Hắn trốn trong Hỏa Cốt Quật năm ngày trời, miệng đã nhạt như nước lã.
Tuy rằng trong Hỏa Cốt Quật cũng có một ít hung thú, nhưng đại đa số đều nhiễm uế khí, không thể nào ăn được.
Cũng không thể nhóm lửa trong động quật, bọn họ chỉ có thể chèo chống bằng thịt khô mà Sở Hi Thanh cướp được.
Thiết Tiếu Sinh ăn như hùm như soi, chẳng mấy chốc một con chim bồ câu nướng đã xuống dạ dày, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bất mãn để nhìn vị Kỳ chủ Thiết Kỳ Bang, Thiết Huyết Phù Đồ - Thiết Cuồng Nhân.
“Ngươi trở về từ bao giờ? Ngươi mặc kệ huynh trưởng của mình phải bỏ trốn vào trong động quật sao? Lục đệ, có phải ngươi muốn chờ ta chết để kế thừa gia sản mà ta tích góp không?”
“Gia sản? Trong túi ngươi được mấy đồng tiền?” Thiết Cuồng Nhân cười nhạo một tiếng, mặt đầy xem thường: “Ngươi dứt khoát nói ta mượn đao giết người, độc chiếm Thiết Kỳ Bang là được. Con rắn độc của Long gia kia đã rút lui ngay khi ta vừa lên bờ, ta ngu ngốc mới chạy đến Hỏa Cốt Quật.”
“Huống hồ ba ngày trước ta đã mời vài người hái thuốc đi xuống xem, bọn họ nói Long gia không tìm được ngươi, ngươi được quý nhân giúp đỡ, gặp dữ hóa lành, ăn ngon uống đã. Ta suy nghĩ một chút, để ngươi ăn chút đắng cũng tốt, chỉ có chút công phu mèo cào mà cũng dám bất cẩn sơ sẩy, chỉ mang vài tên thân tín mà cũng dám đi Hỏa Cốt Quật, lại còn bị người ta chuốc say, trộm thiết giáp ở bên người. Sau khi ta rời đi, ngươi trông nhà như vậy?”
Thiết Tiếu Sinh nhất thời cứng đờ, cũng không còn gì để nói.
Thiết Cuồng Nhân ném xương trong tay lên bàn, tỏ vẻ tò mò hỏi: “Những người hái thuốc kia nói có hai người ở bên cạnh ngươi, một nam một nữ, họ là nhân vật gì? Lại có thể cứu được ngươi từ trong tay của Long gia?”
Thiết Tiếu Sinh trả lời thật: “Nữ chỉ tầm mười lăm tuổi, nguyên công thất phẩm, thuật võ song tu, rất mạnh mẽ. Nàng không chịu tiết lộ họ tên, nhưng ta nhìn cách ăn mặc và thói quen của nàng, suy đoán nàng có xuất thân hiển hách, lai lịch bất phàm. Nam gọi là Sở Hi Thanh, người này. . .”
Hắn nheo mắt lại: “Tuy thể chất của hắn hơi yếu đuối, nhưng lại là thiếu niên anh hùng, trí dũng song toàn! Chỉ sợ nói ra ngươi cũng không tin, ta tận mắt nhìn thấy hắn lấy tu vị cửu phẩm hạ chém liên tục mười ba tên tộc binh của Long Thị, cộng thêm ba tên Hành Môn Thập Bát Kỵ. Nói thật, ta rất muốn chiêu mộ hắn vào Thiết Kỳ Bang. Với thiên phú của người này, tương lai nhất định trở thành trụ cột của Thiết Kỳ Bang chúng ta.”
“Ồ?” Thiết Cuồng Nhân không khỏi híp mắt lại.
Hắn rất ít khi nghe thấy huynh trưởng khen một người như vậy, trong lời nói của Thiết Tiếu Sinh còn mang theo vẻ yêu thích và tán thưởng.
Lúc này, Thiết Tiếu Sinh lại nhìn bốn phía với ánh mắt nghi ngờ, mở miệng nói: “Ngươi không đi cứu ta thì thôi, vì sao còn án binh bất động? Đường khẩu ở Hỏa Cốt Quật của chúng ta bị làm thịt, lẽ nào lại bỏ qua mối thù này sao? Cái này không giống với Thiết Cuồng Nhân ngươi.”
“Tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Thiết Cuồng Nhân mở miệng cười một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng mà uống một chén rượu: “Tuy nhiên, chúng ta phải chờ một chút, tình hình bên trong quận Tú Thủy không tốt lắm, vì Nghịch Thần Kỳ và Bảo tàng Liệt Vương không có thật kia mà tình hình giương cung bạt kiếm, vô cùng quỷ dị, không thể hành động bừa được.”
“Chắc là ngươi không biết, bây giờ còn có người suy đoán Nghịch Thần Kỳ đang nằm trong tay huynh đệ chúng ta. Bằng không vì sao năm năm trước, chúng ta lại lấy tên là Thiết Kỳ Bang?”
Thiết Tiếu Sinh nghe đến đây, nhất thời phun tất cả rượu trong miệng ra ngoài.
. . .


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất