Bá Võ

Chương 80: Xung kích tinh thần (2)

Chương 80: Xung kích tinh thần (2)

Khi Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm vào hai chữ này, trong đầu của hắn xuất hiện bốn đoạn tin tức.
---Ngươi nhận biết được ác ý từ xung quanh, tất muốn báo thù, xúc động Nhai Tí đao ý, có thể mang theo xung kích tinh thần khi xuất đao.
---Người ôm ấp ác ý với ngươi vượt quá 100 người, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng lên cường độ yếu ớt.
--- Người ôm ấp ác ý với ngươi vượt quá 300 người, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng lên cường độ hạ đẳng.
--- Người ôm ấp ác ý với ngươi vượt quá 1000 người, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng lên cường độ trung đẳng.
Sở Hi Thanh nhướng mày lên, hắn đảo mắt nhìn qua xung quanh, sau đó lại nhìn từng phương hướng trong thao trường, liền phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Đám người Đông viện của bọn họ thì khá một chút, cùng lắm là có một ít người không phục.
Nhưng mà tất cả đám đệ tử nội môn và ngoại môn của Tây viện, Bắc viện và Nam viện kia, tất cả bọn họ đều trợn mắt lên mà nhìn hắn.
Sở Hi Thanh nhất thời nhướng đôi mày kiếm lên, hắn cũng ý thức được mình đã chọc giận quần chúng rồi.
Tại trong mắt của tất cả những người này, bản thân mình đã đánh cắp vinh dự của ngôi vị quán quân thực chiến.
Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi đao ý hay không, mà Sở Hi Thanh cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên hắn cũng trợn mắt lên để nhìn đám người này.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Tu vị của hắn yếu hơn mấy người Hà Triều, nhưng lại chiến thắng quang minh chính đại.
Lẽ nào không thể dùng mưu kế để chiến thắng sao?
Sở Hi Thanh lại nhìn hai chữ “Nhai Tí” trong cột trạng thái với vẻ suy tư.
Cái Nhai Tí đao ý này rất thú vị nha, mình đối mặt với càng nhiều kẻ địch, thì đao ý của mình cũng càng mạnh hơn?
Cũng đúng lúc này, Lôi Nguyên ở trên đài cũng kết thúc bài phát biểu.
Đám đệ tử ở bên dưới nhất thời như được ân xá, bắt đầu rời khỏi thao trường.
Lúc này đã là gần giữa trưa, đại đa số người đều thấy cực kỳ đói bụng, tất cả đều chen chúc đi về phía nhà ăn.
Sở Hi Thanh thì lại bung dù ra trước, để ngăn cản ánh mặt trời ác liệt này.
Khi còn trên võ đài, hắn cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, làm cho hắn cực kỳ khó chịu, lại kiêng kỵ trường hợp này, cho nên mới không bung dù.
Mà ngay khi hắn chuẩn bị đi về phía nhà ăn, thì nhìn thấy Lưu Tinh Nhược đang đi về phía mình.
Người này cản ở trước mặt Sở Hi Thanh, lạnh lùng nhìn hắn: “Thủ đoạn và tâm cơ của Sở sư đệ, hôm nay Lưu mỗ lĩnh giáo rồi. Nhưng chúng ta là võ tu, thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất. Ngươi có thể dựa vào mưu kế để thắng một lần, nhưng tuyệt đối không thể thắng lần thứ hai. . .”
Đám người đi đường xung quanh bị hấp dẫn bởi một màn này, bọn họ dồn dập dừng bước, vẻ mặt đầy tò mò mà nhìn qua.
Sở Hi Thanh thì lại nhíu chặt lông mày, hắn đang thèm đùi gà ở trong nhà ăn, nếu đi chậm thì sẽ hết mất.
Sáng nay đã không được ăn canh thịt dê và bánh bao nhân thịt rồi, bây giờ không thể nào bỏ qua đùi gà được.
Hắn một tay đè đao, không kiên nhẫn mà nhướn đôi mày kiếm lên: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Lưu Tinh Nhược cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một màu đỏ không bình thường.
Đây là một loại thiên phú kỳ lạ mà hắn nắm giữ, nó có thể ra tay bất ngờ, công kích tâm thần của người khác.
Nhưng lúc này, hắn lại nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài kia của Sở Hi Thanh bỗng nhiên mở ra, trong con ngươi hiện ra một luồng ánh sáng kỳ dị.
Lưu Tinh Nhược chợt cảm thấy tinh thần của mình đau đớn, giống như có một lưỡi đao vô cùng sắc bén đang chém thẳng vào đó, trực tiếp chém thẳng vào nơi sâu xa trong tâm thần của hắn. Không chỉ làm cho tâm thần của hắn cực kỳ đau đớn, mà trong khoảnh khắc đó, mọi hành động và suy nghĩ của hắn đều bị ngưng trệ.
Sở Hi Thanh cảm thấy rất kỳ quái, hắn phát hiện Lưu Tinh Nhược đứng ngây người tại chỗ, mãi mà không có động tác gì, thì cũng lười để ý đến Lưu Tinh Nhược nữa, mà vội vã đi về phương hướng nhà ăn.
Sở Vân Vân ở phía sau thì lại nhìn Lưu Tinh Nhược với vẻ ánh mắt dị dạng, sau đó cũng đi theo sau lưng Sở Hi Thanh.
Đám người xung quanh thấy không có trò vui, cho nên cũng tản đi hết.
Chỉ có Hướng Quỳ đứng ở trong đám người cảm thấy không đúng lắm, cho nên đi qua: “Lưu sư huynh? Ngươi đây là?”
Hắn phát hiện Lưu Tinh Nhược vẫn không nhúc nhích, thế là lấy tay vỗ tay của Lưu Tinh Nhược một cái: “Lưu sư huynh tỉnh lại đi, ngươi bị làm sao vậy?”
Lúc này, hắn lại phát hiện tay phải của mình có cảm giác như bị kim đâm.
Lưu Tinh Nhược thì run rẩy toàn thân, trong miệng tràn ra một vệt tơ máu, trong mắt của hắn đồng thời hiện ra một tia sợ hãi: “Đao ý! Tên kia tu thành đao ý rồi!”
Hơn nữa, còn là một loại đao ý rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức trấn áp tâm thần của hắn tận mười cái hô hấp!
Hướng Quỳ lại ngẩn ngơ, sau đó liền nhìn bóng lưng Sở Hi Thanh với ánh mắt phức tạp.
Vị Sở sư đệ này. . . thật sự là một tên âm hiểm xảo trá, thâm tàng bất lộ. . .


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất