Bá Võ

Chương 90: Nâng giết

Chương 90: Nâng giết

Chỉ vì tòa chợ đen lớn nhất Đông Châu này, không chỉ tụ tập tam giáo cửu lưu, vô số nhân vật trong giang hồ, mà còn là nơi tụ tập rất nhiều tin tức.
Luận Võ Lâu ở đây để thu thập tin tức và lời đồn trong giang hồ, tìm hiểu hướng đi của thế lực khắp nơi, nơi này thuận tiện hơn thành Tú Thủy nhiều lắm.
Khi Tạ Chân Khanh đeo một tấm khăn che mặt, đi đến bên ngoài Luận Võ Lâu, thì đã có vài thanh niên đeo binh khí chờ đón ở bên ngoài từ trước.
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, quỳ trên mặt đất: “Nô tài tội đáng muốn chết! Nhất thời lười biếng lại để tiểu thư rơi vào trong nguy hiểm.”
Mấy người này không phải thuộc hạ của Tạ Chân Khanh, mà là gia tướng của nàng.
Tạ Chân Khanh lại không để ý mà phất phất tay: “Được rồi, là ta bảo các ngươi đừng đến. Không ngờ ai sẽ có Hà La Ngư làm loạn trong khúc sông của quận Tú Thủy cả.”
Nàng vừa nói chuyện vừa bước cộc cộc cộc lên lầu ba.
Tầng này dài tầm mười trượng, rộng khoảng tám trượng, bên trong phân bố hơn ba mươi tấm án thư(bàn), có vài chục vị thư sinh đang dựa bàn mà viết.
Tạ Chân Khanh trực tiếp vẫy vẫy tay về phía một cái án thư ở gần cửa sổ: “Lão Đổng, ta nhớ ba ngày trước ngươi đã viết một bài văn chương, là giới thiệu thiếu niên anh kiệt ở quận Tú Thủy?”
Lão Đổng là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, râu tóc xoăn tít.
Hắn tên là Đổng Lâm Sơn, là “Khảo đính điển bộ” của Luận Võ Lâu, quan cấp cửu phẩm, là một quan văn của triều đình.
Người này nghe Tạ Chân Khanh nói thế thì nhướn mày lên, rút vài tờ giấy tràn ngập chữ cực nhỏ ở trong đống bản thảo ra, rồi đi đến trước mặt Tạ Chân Khanh.
“Lâu chủ, đây là bài văn mà ta và mấy vị đồng liêu cùng viết, đã kiểm tra qua, chuẩn bị gửi về phía châu thành.”
Tạ Chân Khanh tiếp nhận bản thảo kia rồi xem qua một lượt, chẳng mấy chốc nàng đã tìm thấy nội dung có liên quan đến Sở Hi Thanh.
Thật ra thì kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí ở nửa tháng trước đã đăng chuyện liên quan đến Sở Hi Thanh rồi.
Mà bài văn chương này, là Đổng Lâm Sơn bổ sung kỹ hơn, còn thêm nội dung của buổi kiểm tra thực chiến trong võ quán Chính Dương nữa.
Dù sao võ quán Chính Dương cũng là võ quán lớn nhất quận Tú Thủy, vẫn có rất nhiều người quan tâm buổi kiểm tra thực chiến này.
Tạ Chân Khanh lại trực tiếp đưa bài văn chương trở lại: “Sửa lại bản văn chương này một chút đi, nội dung liên quan đến Sở Hi Thanh phải tăng thêm, tăng thêm nhiều! Nhất định phải dùng nhiều từ khuếch đại hơn, phỏng đoán sức chiến đấu càng cao càng tốt!”
Đổng Lâm Sơn sững sờ, nhìn về phía Tạ Chân Khanh với ánh mắt khó hiểu.
Hắn cho rằng bài văn chương này đã là tâng bốc Sở Hi Thanh lên kinh lắm rồi.
Tất cả lời đồn đại liên quan đến Sở Hi Thanh ở trong võ quán Chính Dương đều cực kỳ khuếch đại và không chân thực.
Mà bài văn chương này của bọn họ, lại biên soạn dựa theo những lời đồn đại đó.
Đổng Lâm Sơn hơi suy nghĩ một chút, rồi hỏi dò: “Lâu chủ, Sở Hi Thanh này đã đắc tội với ngài sao? Hay là lâu chủ ngài được người khác nhờ vả?”
Hăn nghi ngờ vị Tạ lâu chủ này đang muốn ‘nâng giết’ Sở Hi Thanh.
Tạ Chân Khanh nhất thời xanh mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng.
Sở Hi Thanh đâu chỉ đắc tội với nàng?
Nàng không tự chủ được mà sờ lên cái khăn che mặt ở trên mặt mình, sau đó còn chạm vào một ít dấu vết rõ ràng.
Đây là vết chân mà Sở Hi Thanh lưu lại ở trên mặt của nàng.
Mấu chốt là nàng còn hồn nhiên không hay biết, sau khi lên bờ còn mang theo dấu chân này mà đi dạo mấy con phố, mãi cho đến khi được một cô gái có lòng tốt nhắc nhở thì mới biết.
Tạ Chân Khanh vừa nghĩ đến những ánh mắt quái dị ở trên đường, thì lại cảm thấy thà mình chết đi cho rồi.
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Tạ Chân Khanh lạnh lùng trừng mắt với Đổng Lâm Sơn một cái: “Ngươi chỉ cần làm theo là được! Tối hôm nay ta muốn nhìn thấy bản thảo mới.”
Đổng Lâm Sơn nghe vậy thì bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh, sẽ đi sửa bản thảo ngay. Như vậy thì thực lực của Sở Hi Thanh này. . . ta nên viết là bát phẩm thượng hay là. . . thất phẩm hạ?”
Nếu như đã muốn ‘nâng giết’, vậy thì càng khoa trương càng tốt rồi.
Tạ Chân Khanh lại hơi do dự, nghĩ đến gương mặt tuấn tú kia của Sở Hi Thanh, còn có sợi dây thừng như cọng cỏ cứu mạng kia.
Nàng chỉ muốn trừng trị Sở Hi Thanh một chút mà thôi, chỉ muốn hả giận một chút chứ không định lấy mạng hắn.
Mà nếu như miêu tả thực lực của Sở Hi Thanh quá khoa trương, thì cũng ảnh hưởng đến danh dự của Luận Võ Thần Cơ bọn họ.
“Sức chiến đấu. . . đánh giá là bát phẩm hạ đi!” Tạ Chân Khanh khoanh tay trước ngực, suy tư giây lát rồi nói: “Có điều, có thể nói hắn là người có thiên phú cao nhất trong một đời trẻ tuổi tuấn kiệt của võ quán Chính Dương. . . không. . . của quận Tú Thủy luôn đi. Hai mươi cái danh ngạch đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương cuối năm nay, không phải hắn thì không phải ai khác. Cũng là thiếu hiệp thiên tài được người ta chờ mong nhất của quận Tú Thủy.”
Trong mắt nàng hiện lên một tia chờ mong, nàng đã tưởng tượng ra được tình cảnh nửa tháng sau, khi kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này tuyên bố rồi.
. . .


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất