Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 73. Hắc Thủy Trại

Chương 73. Hắc Thủy Trại


Vừa nhìn, Phương Thốn không khỏi có chút lúng túng.
Xem ra, có vẻ những lời trước đó Nam Sơn Minh nói không hề sai, tu vi hiện giờ của hắn, so với bọn họ có chút...
Ngũ tử của Nam Sơn Minh, tu vi đều cao, là Phương Thốn không nhận ra, những người mà bọn họ lựa chọn để giúp đỡ, cư nhiên đều là Luyện Tức cảnh viên mãn, kém lắm cũng là Luyện Tức cảnh hậu kỳ, so với người mới đạt được Luyện Tức trung kỳ như Phương Thốn thì mạnh hơn tận gần hai tiểu cảnh giới.
Hắn thật đúng là như chuyên môn chạy đến đây để hưởng công đức vậy...
...
...
-Phương nhị công tử đến cũng sớm thật...
Thấy Phương Thốn đang đợi, đoàn người đều siết lại yên ngựa, nhìn Phương Thốn mặc một thân bạch bào, trên lưng mang theo một chiếc dù cũ cưỡi trên lưng ngựa. Trong vô thức, bọn họ cảm thấy có chút xấu hổ. Thiếu niên cường tráng Nhiếp Toàn kia dường như còn ghi hận chuyện hôm qua Phương Thốn gọi sai tên hắn, hừ một tiếng rồi nói:
-Phương nhị công tử tu vi tuy còn cạn, nhưng một thân này trông cũng tuấn tú...
Trong lời đồn của chúng nhân, học sinh thư viện đều biết đằng vân giá vụ, nhưng thật ra khi xuất hành, đại bộ phận đều là cưỡi ngựa.
Với tu vi của bọn họ, đằng không phi lược không phải là không thể, nhưng phải đi một đoạn đường dài như vậy thì tu vi không đủ.
Nhưng cũng bởi vì cưỡi ngựa, nên khiến người ta cảm thấy có chút xấu hổ. Tu vi của Phương nhị công tử thấp nhất trong đám người bọn họ, nhưng khi nhìn con thú cưỡi bên dưới là một con bạch mã thần tuấn ngày đi nghìn dặm. Cao hơn ngựa của bọn họ tận nửa cái đầu, thân rộng chân dài, cực kỳ thần tuấn. Những người nổi bật của thư viện đứng cạnh hắn một cái thì vô hình trung thấp tận nửa cái đầu.
Cũng chỉ có thú cưỡi của Mạnh Tri Tuyết, con vân văn tuyết lộc mới có thể so sánh được không kém hơn so với con bạch mã.
-Đường đi còn xa, không có nhiều thời gian, vừa đi vừa nói đi!
Mạnh Tri Tuyết đứng ra giúp Phương Thốn giải vây, vỗ nhẹ vào đầu của con tuyết lộc, dẫn đầu đám đông đi phía trước, vừa đi vừa nói với Phương Thốn:
-Hôm qua ngươi đã xem Độ Yêu Điệp rồi, cũng biết được chuyến đi này của chúng ta là vì cái gì. Bách tính của thành Liễu Hồ, sinh tồn ngày càng khó, không chỉ mấy năm gần đây đất đai sạt lở, ngũ cốc không có để thu hoạch, lại có đạo phỉ hoành hành, yêu ma làm loạn, chặn cả sinh kế của con người. Chuyến đi lần này của chúng ta là vì thành Nam xảy ra chuyện kỳ quái, bách tính của một trấn chỉ trong vòng một đêm đều biến mất sạch sẽ, không sót một người!
-Là yêu ma gây chuyện, hay là có ẩn tình gì khác, chúng ta phải tra cho rõ vụ này, tìm ra nguyên nhân!
-Đúng!
Phương Thốn gật đầu, ánh mắt khẽ quét qua.
Bây giờ ra khỏi thành, mới thấy quang cảnh ở đây khác hẳn trong thành, đất đai bao la, mọc đầy cỏ dại. Thoạt nhìn thì xanh tươi, dã tâm như cẩm, phong cảnh rất đẹp. Nhưng nhìn bông lúa nhỏ giữa đám cỏ dại, vô cùng thưa thớt, nhã ý thuộc về văn nhân tao khách đã phai lụi, sự chênh lệch này khiến lòng người sinh ra cảm giác bi thương.
Thảm thật!
Ở giữa vùng đất nơi xa kia có thể nhìn thấy vài người đội nắng cày ruộng, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng bên đường, vẫn có thể bắt gặp rất nhiều người ăn mặc rách rưới, thậm chí khó mà che đậy toàn thân, dắt theo con cái, hoặc ba hai, hoặc từng nhóm, dắt nữ ôm nữ, từng bước một di chuyển về phía nam. Nghe thấy có tiếng vó ngựa, liền vô ý thức mà đưa cái bát vỡ ra, hoặc trực tiếp quay đầu lại quỳ xuống, muốn xin một chút gì đó, nhưng thấy ngựa phóng quá nhanh thì lại bị dọa cho nhảy ngay vào lề đường.
-Về chuyện mất tích của bách tính ở trấn nhỏ kia, ta đã tìm hiểu kỹ rồi!
Phía sau xuất hiện một người, phóng nhanh vài bước, sóng vai với Mạnh Tri Tuyết và Phương Thốn, người trên ngựa chính là Vũ Thanh Ly, hắn cau mày nói:
-Thực ra chuyện mất tích của lưu dân ở thành Nam có rất nhiều, những lưu dân này không có gốc gác, thường xuyên di dời, tịch lệnh của thành thủ cũng không thể ngăn cản. Thỉnh thoảng thiếu một hai người không tính là chuyện lớn, căn bản không ai phát hiện ra. Lần này, cũng bởi vì toàn bộ bách tính của trấn đều biến mất nên mới thu hút sự chú ý. Bên phía thành thủ còn có chuyện quan trọng khác, không có thời gian để phái người điều tra, cho nên mới ném vụ án này cho thư viện chúng ta!
-Hừ, ta thấy đám lưu dân này chính là đáng đời!
Một giọng nói khác truyền đến, chính là cái vị Mộng Tình Nhi kia, nàng ta chu mỏ lên nói:
-Xung quanh thành Liễu Hồ có thư viện Bạch Sương của chúng ta, còn có thành thủ tọa trấn, yêu ma cũng không dám xấc xược. Nhưng bọn họ cứ lần lượt đâm đầu vào núi, ở trong núi yêu ma tinh quái, chúng ta cũng không quản được tới đó, tùy tiện vài con là có thể bắt bọn họ đem đi thịt rồi, đây không phải là tự rước họa vào thân sao?
Mạnh Tri Tuyết nghe xong cũng không vội trả lời, thần sắc vô cùng nặng nề.
Chỉ có Phương Thốn, âm thầm lắc đầu một cái.
-Đám lưu dân này, sợ rằng cũng không phải là tự nguyện muốn vào núi...
Trước khi vào thư viện, Phương Thốn đã sớm lang thang khắp nơi, hiểu biết sâu sắc về mọi khía cạnh của thế giới này, có thể nhìn ra một số vấn đề trong đó.
Như Mộng Tình Nhi đã nói, đám lưu dân ở ngoài thành này, nếu mà tu tập ở xung quanh thành Liễu Hồ thì có thể nhận được sự bảo hộ, yêu ma có lợi hại đi chăng nữa cũng không dám gây chuyện ở thành Liễu Hồ. Cùng lắm thì thỉnh thoảng xuất hiện vài con ăn thịt một hai người, còn phải mạo hiểm có nguy cơ bị tiên sinh của thư viện hoặc là thành thủ bắt đi làm công lao. Nhưng đi vào trong núi, chẳng khác nào đưa đầu vào hang cọp.
Nhưng chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?
Nhìn nông điền ở xung quanh xem, có thể thấy hơn một nửa nông điền ở đây đều đã bạc màu, cỏ dại mọc um tùm.
Nhìn xa hơn nữa xem, có thể nhìn thấy một mảnh dược hương, theo gió bay vào mũi.
Phương Thốn biết, tất cả đều là trồng trọt linh dược dị thảo. Đó là nguyên liệu quan trọng để luyện khí sĩ luyện đan.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất