Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 77: Tứ đệ thi triển tà thuật gì vậy? (1)

Chương 77: Tứ đệ thi triển tà thuật gì vậy? (1)
Đứng trước mặt Vương Thủ Triết, là một vị nữ trung niên ăn mặc vô cùng quý phái, đầu nàng cắm trâm ngọc, tay mang vòng ngọc, chân đạp như mang giày mây, một thân váy lụa cao quý họa tiết sặc sỡ, nhìn qua như một quý phu nhân nổi danh trong thành.
Ngoài ra, trước khi đến nàng cũng trang điểm kỹ, trên mặt thoa son phấn, bờ môi đỏ thẫm. Nhìn qua căn bản không giống như người đã bốn mươi tuổi, mà như mỹ phụ thành thục hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, có thể thấy bình thường vẫn luôn chú tâm bảo dưỡng. Hơn nữa đại ca Vương Thủ Tín chắc rất sủng nàng, tương đối nuông chiều.
Chỉ là con mắt có chút tơ hồng, hiển nhiên là đã khóc chưa lâu.
Điều cực kỳ khó gặp là nàng còn cầm theo một giỏ trúc lớn, bên trên dùng vải đỏ phủ lên.
Từ thị vừa thấy Vương Thủ Triết khách khí như thế, tâm tình khẩn trương và địch ý trong lòng liền tiêu tán đi mấy phần, lúc này đàng hoàng trả lễ: “Từ thị bái kiến Tứ thúc thúc.”
“Đại tẩu khách khí.” Vương Thủ Triết cười vô cùng chân thành, “Đại tẩu, mời đến tiền phòng nghỉ ngơi một chút, vừa vặn đại nương ta cũng đó.” Nói xong, hắn khách khí dẫn Từ thị tiến vào tiền phòng.
Từ thị căng thẳng, sau khi nhìn thấy Công Tôn Huệ liền vội vàng cung kính hành lễ: “Từ thị bái kiến Huệ đại nương tử.” Nàng từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, thân là nữ tử trực mạch của Trường Ninh Từ thị, gả cho Vương Thủ Tín với tâm thái gả cho nhà địa vị thấp hơn. Nhưng mà dù có cao ngạo đi chăng nữa, nàng cũng không dám sĩ diện trước mặt đích nữ Sơn Dương Công Tôn thị.
Càng huống chi Công Tôn thị còn là vợ của tiền tộc trưởng, mẹ cả của tộc trưởng đương nhiệm, vẫn là trưởng bối của nàng!
“Ồ, thì ra là nhà Thủ Tín, cơn gió nào mang ngươi tới đây vậy?” Trong lời nói Công Tôn Huệ mang theo uy áp, nhưng lại tươi cười, “Tới tới tới, mau ngồi xuống nói chuyện, vừa vặn nếm thử Sơn Dương Tiểu Linh chủng do ngoại tổ phụ Thủ Triết tự mình trồng.”
Nàng bày ra giọng điệu trưởng bối, dùng một câu “nhà Thủ Tín” trực tiếp nhấn mạnh thân phận Từ thị là vợ của Vương Thủ Tín, rõ ràng có ý cảnh cáo.
“Không không không, trước mặt Huệ đại nương tử, ta nào dám ngồi.” Từ thị xấu hổ mà cười cười, nàng không nghĩ tới Công Tôn đại nương tử cũng ở đây, bằng không đánh chết nàng cũng không dám đến tìm Vương Thủ Triết vào lúc này.
Hơn nữa mẹ con bọn họ uống trà, nghe thấy là Linh chủng Linh trà, với danh sách địa vị của nàng tại Trường Ninh Từ thị há có thể được uống linh trà? Sau gả cho Vương Thủ Tín thì lại càng không…
“Tứ thúc thúc, ngươi là trụ cột trong nhà.” Từ thị nở nụ cười lấy lòng, đưa cái rổ trong tay ra nói, “Tẩu tẩu thấy ngươi bình thường tu luyện quá cực khổ, nên tặng ngươi một số nguyên liệu nấu ăn tươi ngon bồi bổ thân thể, giờ ta không quấy rầy mẹ con hai người nói chuyện nữa…”
Nói xong, nàng để giỏ xuống lập tức định rời đi.
“Đại tẩu chậm đã.” Vương Thủ Triết cười ngăn lại, “Hiếm thấy ngươi sang bên này, trước uống chén trà rồi nói. Hơn nữa ta cùng với Thủ Tín đại ca cũng đã lâu không gặp, nghe nói hắn đúng lúc có việc trở về chủ trạch, vậy để ta sai người đi mời hắn tới, dùng bữa nói chuyện.”
“Cái này…” Từ thị có hơi thụ sủng nhược kinh, lại sợ hãi nhìn về phía Công Tôn Huệ.
“Thủ Triết là gia chủ Vương thị, hắn bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi đi.” Công Tôn Huệ tư thái hòa ái hơn.
Từ thị lúc này mới nhăn nhăn nhó nhó ngồi xuống, mặc dù nàng đang mặc một thân hoa lệ, nhưng trước mặt Công Tôn Huệ với trang phục mộc mạc, lại không biểu hiện ra chút quý khí nào.
Vương Thủ Triết kêu Vương Quý vào, dặn dò: “Phân phó đầu bếp, đem thịt heo của Tứ lão thái gia đi nấu tảng lớn, thịt đừng để hầm quá nhừ. Ngoài ra, lại tìm một nữ đầu bếp tay nghề tốt đến viện chúng ta mở một cái bếp nhỏ, cắt hai cân lấy thịt Linh Giác Li Tây Tạng. À, còn có Hồ Linh tửu cũng lấy ra, trái cây rau quả tươi mới còn lại ngươi xem mà làm.”
“Dạ, gia chủ. Phải rồi, Lục lão gia phái người đưa vào trong hầm băng của gia tộc một con Xích Lân Thiện tươi, máu Linh Thiện trân quý nhất cũng được xử lý trở thành tiết canh, bảo là do gia chủ ngài tự mình bắt được, thuộc về nguyên liệu trong kho riêng của ngài, chỉ cho phép mình ngài ăn.” Vương Quý ở một bên nhắc nhở một câu.
“Ha ha, đừng để ý tới lời ông ấy nói.” Vương Thủ Triết cười, “Cắt một đoạn giữa ngon nhất của Xích Lân Thiện, ngay cả tiết canh cũng lấy ra. Còn lại đều cho vào công khố, phân phối theo nhu cầu, cho tất cả mọi người nếm thử. Ngươi an bài xong rồi, thì mời Thủ Tín đại cả của ta đến.”
“Dạ, gia chủ.” Vương Quý nhận lệnh lui ra.
“Tứ thúc thúc, bữa này, bữa này phong phú quá... làm ngài phung phí quá mức rồi.” Cơ thể Từ thị run rẩy, yếu ớt nói, “Làm đơn giản một chút, đơn giản hơn một chút.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất