Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 44 – Cái đó không phải là thơ

Chương 44 – Cái đó không phải là thơ

44: Cái đó không phải là thơ
Ngô Đan hổn hển: “Ta Ngô Đan cả đời làm việc cần kiệm, trong lòng ta vẫn muốn đem gia nhập Mặc giả công hội trở thành phúc khí của ta!”
Nam nhân trung niên xì một tiếng: “Mặc giả công hội có người như ngươi ta thật xấu hổ!”
“Ngươi vì sao phải vu hãm ta?”
“Ngươi nói xem ngươi có đi Lầu Xanh hay không đi!”
“Thanh Tước cô nương vừa gặp tai họa lao ngục, căn bản cũng không có ý tiếp khách, bất quá là cùng chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm, giải tỏa một chút cảm xúc sợ hãi”.
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không tin: “Vậy ngươi không muốn ngủ với cô ta?”
Ngô Đan bĩu môi nói: “Ta là chính nhân quân tử, sẽ không nói dối ngươi! Ta muốn, nhưng ta không có ý định dùng tiền, mà là dự định dùng tấm lòng chân thật cùng tài hoa của ta”.
“Hả? Tấm lòng chân thật và tài hoa, thế ngươi có thành công không?”
“Không! Nữ nhân này quá không biết hàng, về sau không bao giờ tìm nàng nữa!”
“Vậy ngươi rốt cuộc làm như thế nào?”
“Ta viết cho nàng một bài thơ, có muốn ta đọc cho các ngươi nghe không?”
......
Doanh Vô Kỵ đẩy cửa vào: “Đừng đọc nữa!”
Làm huynh đệ, hắn biết rõ tài hoa của Ngô Đan, thật sự có chút một lời khó nói hết, nếu làm tất cả mọi người đều khó xử thì e là lát nữa chuyện đàm phán không xong.
Ngô Đan có chút không phục: “Ô Kê ca! Huynh đến đây là ý gì? Không tin thơ của đệ sao?”
Doanh Vô Kỵ nhìn khuôn mặt thật thà chất phác của hắn: “Đan à! Đệ có nghĩ tới, cái đó… không phải là thơ không?”
Ngô Đan: “...???
Người trung niên bị chọc cười ha ha, đứng lên chắp tay nói: “Tại hạ Địch Vân, bái kiến Công tử Vô Kỵ, trước kia chỉ nghe qua tên Công tử, không nghĩ tới lại là người có ánh mắt sắc bén như thế”.
Ngô Đan hừ hừ hai câu, lười phản bác.
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Đa tạ Địch huynh nguyện xuất thủ tương trợ, tại hạ tạ ơn”.
Hắn đánh giá Địch Vân một chút, cũng là một bộ trang phục mặc giả bình thường, giống như ba người trẻ tuổi phía sau hắn, thoạt nhìn cực kỳ gian khổ mộc mạc.
Kỳ thật trong Mặc giả công hội cũng có không ít người xuất thân danh môn, chẳng qua Địch Vân trước mắt không phải, loại tang thương mắt thường có thể thấy được này không phải người phú quý có thể có.
Hắn hẳn là giống như đại đa số người trong Mặc giả công hội, xuất thân từ từ tầng dưới chót là nông dân hoặc người làm nghề thủ công.
Đây cũng là một điểm bất đồng giữa Mặc gia và Chư Tử Bách gia, Mặc Tử tuy rằng cũng coi như quý tộc nghèo túng, nhưng so với Vi Mạt dường như không có bất kỳ khác biệt gì, học thuyết của ông ta tự nhiên cũng thân thiện với người bình dân, lý niệm của Mặc gia cũng dễ dàng được giới bình dân thờ phụng.
Đương nhiên, điều này cũng dẫn đến Mặc giả công hội không có cường đại tài nguyên ủng hộ, về tổng thể kinh tế khó khăn, Mặc Giả mặc kệ ở trong công hội địa vị cao bao nhiêu, đều có công việc riêng của mình, dùng để nuôi dưỡng công hội. Dưới sự dẫn dắt của cự tử đương đại, những người theo chủ nghĩa lý tưởng này không sợ gian khổ, phẩm tính tự nhiên cũng cao thượng hơn người bình thường không ít.
Đây chính là nguyên nhân Doanh Vô Kỵ muốn mời bọn họ.
Địch Vân hỏi: “Không biết công tử Vô Kỵ mời chúng ta tới làm cái gì, ta nghe nói gần đây có người gây bất lợi cho công tử, nếu công tử muốn mời người bảo vệ, đó chính là tìm đúng người. Gần đây ta có cảm ngộ mới đối với lĩnh vực ‘phi công’ (tức không cần tấn công), cho dù thích khách sát tâm nặng hơn nữa, khi trong lĩnh vực của chúng ta cũng chỉ có một con đường bỏ khí giới để hòa đàm.”
Cái này…...
Doanh Vô Kỵ không khỏi mỉm cười, lĩnh vực phi công chính là pháp thuật cấp cao của Mặc gia, có thể làm suy yếu sát ý của tất cả mọi ngươi là pháp thuật khống chế tinh thần hiếm có, thật sự là một thần khí khuyên can, chỉ có Mặc Tu tâm tính cực kỳ cứng cỏi mới có thể tu thành.
Đồn đãi năm đó Mặc Tử đang giúp Tề quốc thủ thành, sau khi dùng pháp thuật này, khuyên lui 20 vạn quân Sở, từ đó về sau lĩnh vực này thành danh.
Quả cầu ánh sáng màu xanh phía cuối thang cảm xúc của Địch Vân, chắc là lĩnh vực phi công, chẳng qua uy lực khẳng định không bằng Mặc Tử Thánh Cảnh mà thôi.
“Ta mời chư vị lại đây, kỳ thật chỉ là muốn mời các người làm chút công việc bình thường, bất quá chư vị yên tâm, tiền công nhất định cao!”
“Bao nhiêu?”
Mỗi người năm mươi lượng một tháng, nhưng nội dung công việc nhất định phải giữ bí mật, cho dù là người trong Mặc giả công hội cũng không thể tiết lộ.
“Cao như vậy!”
Tất cả mọi người hoảng sợ, đối với Địch Vân loại cảnh giới Thai Thuế cao thủ này, năm mươi lượng có thể coi là tiền công tương đối cao. Đối với mấy người trẻ tuổi, liền quá mức ngon lành, phải biết rằng Phi Ngư vệ bách hộ bổng lộc cũng chỉ 20 lượng.
Địch Vân chần chờ nói: “Giữ bí mật… Công tử Vô Kỵ không phải là muốn cho chúng ta làm một ít chuyện đồi phong bại tục chứ?”
“Nếu như đồi phong bại tục, trái với quy tắc của Mặc Giả các ngươi, các ngươi có bỏ việc bất cứ lúc nào!”
“Tốt lắm!
Địch Vân cười nói: “Vậy thì đa tạ!”
Ký xong khế ước bảo mật, Doanh Vô Kỵ liền mang theo mấy mặc giả vào hậu viện, đem nội dung in chữ sống đại khái nói một chút.
Mấy tên mặc giả nghe xong, hưng phấn đến đỏ mặt tía tai.
Chỉ cần khắc mấy chữ, cũng không cần sao chép rườm rà như vậy, hiện tại giấy rẻ như vậy, hoàn toàn có thể để cho vạn dân thiên hạ đọc các tác phẩm nổi tiếng của Mặc gia!”
【 lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được kỹ pháp huyền cấp 《 phi công kiếm pháp 》.
Kiếm pháp phi công này cũng là cấp bậc màu xanh lá cây, kiếm pháp Mặc gia lấy thủ làm công, trong rất nhiều trường phái kiếm pháp cũng là một kiếm kỹ độc đáo.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất