Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 56 – Em xin hầu mặc áo cho công tử

Chương 56 – Em xin hầu mặc áo cho công tử

56: Em xin hầu mặc áo cho công tử
Doanh Vô Kỵ tùy ý nàng nhẹ nhàng lau mặt cho mình, trong lòng có chút hưởng thụ, hồi tưởng lại cảnh trong mơ tối hôm qua.
Bạch Chỉ tò mò hỏi: “Công tử ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ về giấc mơ đêm qua!”
“Giấc mơ gì?”
“Ta mơ thấy các đại Thư cục Giáng Thành đều cầu khẩn ông bà ông vải giúp chúng ta bán sách, Thư cục Thượng Mặc chúng ta một trận chiến thành danh, hắc, hắc hắc, hắc hắc…”
“A…... Giấc mộng này của công tử cũng quá thái quá đi!”
“Ngươi nói như thế nào? Vạn nhất có thể thực hiện được thì sao?”
“Nếu có thể thực hiện, sau này em cũng hầu công tử mặc áo”.
Bạch Chỉ đỏ mặt một chút, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không có khả năng…...”
..........
Lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải Tuân Chí Doãn, đại thần ngoại giao được mẫu quốc phái tới này, mỗi ngày đều là một bộ dáng bận rộn, cũng không biết hắn đang bận rộn cái gì.
Doanh Vô Kỵ mặc kệ hắn, kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ chuẩn bị ra cửa.
Cũng không ngờ Tuân Chí Doãn cười tủm tỉm chào đón: “Công tử, mấy ngày gần đây có thuận lợi không?
Doanh Vô Kỵ liếc hắn một cái: “Có thuận lợi hay không liên quan gì đến ngươi?”
Tuân Chí Doãn nhưng cũng không tức giận, chỉ là cười nói: “Hiện giờ vận mệnh ngành giấy Đại Càn chúng ta có quan hệ đến công tử, chuyện của công tử chính là chuyện của Đại Càn chúng ta, hạ thần tự nhiên quan tâm. công tử! ta nghe nói công tửu mới mở một Thư cục, giải quyết được hàng tồn kho cho ngành giấy, đây quả nhiên là một chiêu tuyệt diệu!”
Cho dù sứ quán một tay không thể che được bầu trời nhưng phái vài người theo dõi Doanh Vô Kỵ vẫn không có vấn đề, hắn tự nhiên rõ ràng những ngày này Doanh Vô Kỵ đã làm những gì, không thể không nói thật đúng là có chút làm cho người ta ngoài ý muốn.
Mở một Thư cục, giải quyết vấn đề giấy tồn đọng.
Giấy bán đi, đem tổn thất chuyển cho Thư cục.
Hoa Triều nữ nhân ngu xuẩn kia, thật sự là mệt mỏi!
Tuân Chí Doãn không thể không nhìn Doanh Vô Kỵ với cặp mắt khác xưa, trước kia hắn chỉ cảm thấy công tử này ngoại trừ tướng mạo tuấn lãng ra thì không có điểm nào tốt, không nghĩ tới hắn hãm hại nữ nhân, tự nhiên tàn nhẫn như vậy.
Đem 4/9 hàng giấy đưa cho Hoa Triều, cột nàng ta lạ. Bảy ngàn lượng, mà hắn cũng mở miệng hỏi, Hoa Triều nữ nhân ngu xuẩn kia thật đúng là cho không biếu không mà.
Về phần Thư cục, cũng không biết bọn họ từ đâu tìm đến nhiều người chép sách như vậy, tận ba ngàn quyển sách để lấy tiếng, tổn thất khẳng định cũng là Hoa Triều gánh vác, Thư cục này về sau có lẽ có thể sống sót, nhưng Hoa Triều khẳng định là thiệt thòi.
Công tử này, tâm địa xấu lắm rồi.
“Tuân đại nhân là nể tình ta lập công, muốn đem Thương ấn giao cho ta?”
Tuân Chí Doãn cười nói: “Đương nhiên là không được!
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: “Không được mà ngươi nói ra mấy cái này, sứ quán Đại Càn chúng ta gặp phải một người nhược trí bại não như ngươi, thật con mẹ nó tám đời đen đủi!”
Tuân Chí Doãn: “......”
Cơ bắp trên mặt lão ta co rút lại co rút, không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ đường đường là một quốc công tử, mắng chửi người tự nhiên khó nghe như vậy.
Bất quá Doanh Vô Kỵ càng mắng, trong lòng lão ta lại càng ổn.
Chửi!
Đã nói rõ Doanh Vô Kỵ trong lòng có oán hận, hắn hiện tại hẳn là cũng hiểu được, cho dù hắn cố gắng như thế nào, cuối cùng cũng sẽ chỉ công toi thôi, bận rộn nữa cũng chỉ càng thêm mang tiếng là đứa đào mỏ phụ nữ
Tuân Chí Doãn càng nghĩ càng hăng: “Công tử! Ngươi nếu không mắng đã nghiền, cứ mắng thêm vài câu!
Doanh Vô Kỵ: “......”
Sắc mặt hắn khẽ biến, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Thế giới này…... Thật sự có người biến thái như vậy hả!
Ánh mắt hắn nhìn Tuân Chí Doãn giống như nhìn thấy quỷ, kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ bỏ đi.
Tuân Chí Doãn ở phía sau cao giọng lời nhắc: “Công tử! Nhớ thúc giục tiền hàng của ngành giấy một chút!
Chờ Doanh Vô Kỵ đi rồi, lão ta ngâm nga một bài hát về tới phòng mình.
Lão ta không biết Thư cục rốt cuộc là của một mình Hoa Triều, hay là của hai người Hoa Triều và Doanh Vô Kỵ, bởi vì lão ta đến cuối tháng mới có thể đi nha môn Giáng Thành kiểm tra tình hình sản nghiệp của bổn quốc. Bất quá nhìn bộ dáng Doanh Vô Kỵ, nhất định khiến Hoa Triều ăn quả đắng rồi.
Nếu Doanh Vô Kỵ có nắm chắc kiếm tiền, Thư cục khẳng định có phần của hắn, hơn nữa còn nắm phần lớn, đến lúc đó Thư cục vẫn là do chính mình quản.
Nếu Doanh Vô Kỵ không nắm chắc, Thư cục liền khẳng định là của một mình Hoa Triều, hy sinh một Hoa Triều, cứu sống ngành giấy Đại Càn.
Cơn sóng này của mình, thắng đến tê dại!
................
Trong phòng, Thiết Ngưu hỏi: “Như thế nào?”
Tuân Chí Doãn cười nói: “Không thể tưởng được Doanh Vô Kỵ thật có chút tâm kế, bất quá thượng sứ yên tâm, có ta ở đây, hắn không xong việc đâu!”
……
Hai người tới Thư cục thời điểm đã gần trưa, Thư cục nhưng cũng không náo nhiệt như trong tưởng tượng.
Doanh Vô Kỵ trong lòng lộp bộp, tối hôm qua hắn suy nghĩ cả đêm cũng thật không ngờ, một số người có dụng tâm kín đáo sẽ dùng phương thức gì để đối phó với mình, cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn hẳn là an toàn.
Cũng chưa từng nghĩ, lượng khách hôm nay lại ít đi nhiều như vậy, những khách nhân còn sót lại kia, cũng đều chắp tay sau lưng thở dài rời đi.
Có chuyện gì thế này?
Dựa theo dự đoán, tin tức truyền ra về sau, hôm nay tuyệt đối phải náo nhiệt hơn ngày hôm trước nhiều, kết quả lại quạnh quẽ như vậy!
Rốt cục là ai, hắn rốt cuộc nghĩ ra mánh khóe gì, mà tạo thành đả kích thảm trọng đối với Thư cục của mình như thế!
Thật là một đối thủ đáng sợ!
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ, nhanh chóng vọt tới cửa hàng, kết quả trong lòng càng lạnh.
Trong giá sách trống rỗng, thoạt nhìn vô cùng thê lương.
Hôm nay Ngô Đan ở trong tiệm, hẳn là đi Lầu Xanh no xôi chán chè trở về, giờ phút này hắn đang ngồi ở trong tiệm nhìn giá sách thất thần, mặt mày đỏ gay, không biết vừa trải qua cái gì.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất