Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 70 – Bảo ta đi cầu xin lão cẩu

Chương 70 – Bảo ta đi cầu xin lão cẩu

70: Bảo ta đi cầu xin lão cẩu
“Đám chó má Lê quốc này, vì muốn dìm chết Thư cục của ông mày mà không cần mặt mũi nữa hả?”
Âm thanh này cực kỳ nóng nảy.
Tuân Chí Doãn trước kia từng nghe Doanh Vô Kỵ mắng chửi người, nhưng mắng ác như vậy, không chịu nổi như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, lập tức dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng, muốn nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến cái tên đá thúng đụng nia này thành như vậy.
Từ sau sự kiện đó, Doanh Vô Kỵ liền tính tình đại biến, ông ta chính là người cảm thụ trực quan nhất.
Trước kia làm cái gì cũng quy củ, sau đó chỉ thẳng vào mặt ông ta mắng, giống như chuyện gì hắn cũng không thèm để trong mắt.
Hiện tại tức giận thành như vậy, khẳng định không phải chuyện nhỏ.
Hắn vừa mới nói…...dìm chết Thư cục?
Đó không phải là sản nghiệp của công tử Vô Khuyết chúng ta sao?
Tuân Chí Doãn giật mình, cảm giác có chút không ổn, nghe càng cẩn thận.
Bạch Chỉ nhỏ giọng an ủi: “Công tử chớ hoảng hốt! Công tử nhất định có thể”.
A…...
Thư cục khác cũng có thuật in ấn, Thư cục chúng ta ở ít tận xó xỉnh, còn có cái gì ưu thế?”
Sứ quán chúng ta không phải còn có…...
Âm thanh Bạch Chỉ lại đè thấp một phần, phảng phất như sợ người khác nghe được.
Câm miệng!
Doanh Vô Kỵ lớn tiếng ngắt lời, âm thanh cũng thấp đi không ít: “Chẳng lẽ em bảo ta đi cầu xin lão cẩu Tuân Chí Doãn?”
Bạch Chỉ có chút ủy khuất: “Nhưng Thư cục này, là tâm huyết của công tử…...”
Doanh Vô Kỵ phiền não: “Em tưởng rằng ta muốn hả? Nhưng chỉ còn lại 10 ngày, không thể cướp được đơn đặt hàng của nước khác thì chỉ có nước treo niêu, không kiếm được tiền của khách hàng lớn, kiếm chút tiền của người bình dân thì có ích gì.”
“Nhưng, nhưng mà…... Chúng ta đầu tư nhiều tiền rồi mà!”
“Đó là tiền Hoa Triều đầu tư vào ngành giấy, có liên quan gì đến Thư cục của ta chứ?”
Âm thanh Doanh Vô Kỵ tựa hồ chán nản vài phần, lại mắng chửi đĩnh đạc vài câu, liền trực tiếp trở về phòng.
Tuân Chí Doãn: “......”
Thiết Ngưu: “......”
Tuân Chí Doãn trầm mặc trong chốc lát, vội vàng gọi một thủ hạ tới: “Ngươi đi ra ngoài, hỏi thăm một chút xem có chuyện gì xảy ra?”
“Vâng!”
Thủ hạ lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi sứ quán.
Tuân Chí Doãn ngồi xuống uống một ngụm trà, hô hấp đều dồn dập một chút, lần trước khi ông ta biểu lộ lòng trung thành với Doanh Vô Khuyết, đã đưa Thư cục này khen lên mây.
Nếu như xảy ra sự cố, vậy phải làm sao bây giờ?
Nhưng ông ta nghĩ lại, đây có phải là khổ nhục kế của Doanh Vô Kỵ hay không, dù sao vừa rồi hắn nhắc tới thứ kia.
Suy nghĩ miên man một hồi, thủ hạ đã trở lại, báo cáo lại thông tin liên quan đến Thư cục mà hắn nghe được.
Cuối cùng đưa cho Tuân Chí Doãn mấy quyển sách: “Đại nhân! Đây là mấy quyển sách lớn in ra.
Tuân Chí Doãn mở ra nhìn, phát hiện những ấn phẩm này tuy rằng không tốt, nhưng đã có ý tứ kia, ít nhất mua về đọc cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là, mấy Thư cục dùng cùng một bản in.
Mấy Thư cục vì đối phó một Thư cục Thượng Mặc, lại trực tiếp liên thủ, còn tìm được Lan Lăng Sinh đưa ra yêu cầu hà khắc như thế.
Quả thực là không giảng võ đức!
Tuân Chí Doãn mở miệng mắng, từ sau khi Doanh Vô Kỵ gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên hắn vì Doanh Vô Kỵ cảm thấy ủy khuất.
Quá khi dễ người!
Chưa từng thấy ai khi dễ người như vậy!
Mấy môn phiệt thế gia Lê quốc, liên hợp lại khi dễ một người bạn không có bối cảnh?
Điều này làm cho Doanh Vô Kỵ lấy đâu ra lực đánh trả?
Nếu để bọn họ phá hủy Thư cục Thượng Mặc, mình còn lấy cái gì tranh công?
Khó trách Doanh Vô Kỵ tức giận như vậy, chính mình chỉ nghe một chút cũng muốn tức chết.
Tuân Chí Doãn nóng nảy, ở trong phòng đi qua đi lại, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.
Một là không có sách cấp bậc như<>, một là Thư cục ở khu vực hẻo lánh không thể lấy được lòng tin của người khác, muốn cướp được đơn đặt hàng này đúng như khó như lên trời.
Khu vực hẻo lánh mình có thể giải quyết, vốn chính là Lê vương cấp ưu đãi cho Càn quốc, chẳng qua mấy năm nay vẫn không lấy ra được sản nghiệp, cho nên vẫn vô dụng.
Nhưng chỉ có cửa hàng cũng vô dụng, 《 Sơn Hải Quỷ Đàm 》 loại sách này đang vang vọng, làm sao có thể…
Thiết Ngưu bị ông ta làm cho có chút không kiên nhẫn: “Nghĩ ra biện pháp chưa?”
Tuân Chí Doãn vội vàng nói: “Thượng sứ đừng nóng vội, ta sẽ đi nghĩ biện pháp!
Nói xong, liền chắp tay rời đi.
Ra cửa, ông ta do dự một hồi, sải bước đi về phía sân của Doanh Vô Kỵ.
Đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa, chợt nghe thấy trong viện truyền đến âm thanh.
Giọng nói của Bạch Chỉ có chút lo lắng: “Công tử, công tử viết câu chuyện, có thể mạnh hơn nhiều so với Sơn Hải Quỷ Đàm, nếu là lại viết mấy thiên, đợi một thời gian nhất định có thể xoay chuyển tình thế đấy!”
Cho dù ta hiện tại không ngủ không nghỉ, cũng ít nhất phải năm ngày mới có thể viết ra, em nói cho ta biết làm sao trước cuối tháng để cho mọi người ở Giáng Thành đều biết quyển sách này?
Cứ như vậy đi, nhiều tiền hẳn là không kiếm được, về sau kiếm tiền tiêu vặt là được, dù sao có công lao cũng không phải của ta, cần gì phải bạt mạng như vậy?”
Doanh Vô Kỵ âm thanh ủ rũ, đã không còn có vẻ tức giận vừa rồi, cũng không có cảm giác kiêu ngạo ương ngạnh trước kia, giống như hoàn toàn phó mặc số phận.
Bạch Chỉ có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý: “Được rồi…”
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Chỉ: “Ai vậy?”
Tuân Chí Doãn: “Công tử, là ta!”
Doanh Vô Kỵ: “Bảo hắn cút đi!”
Tuân Chí Doãn: “......”
Bạch Chỉ nhỏ giọng nói: “Công tử, nói không chừng con chó này lúc này có thể hỗ trợ đấy, nếu không để cho lão ta tiến vào nói một chút?”
Ngữ khí Doanh Vô Kỵ chán ghét: “Hắn có thể giúp cái đếch gì chứ, ta đang đau đầu, em trở về phòng giúp ta ấn một chút”.
“Vâng…...”
Tiếp theo, trong sân liền không có âm thanh.
Tuân Chí Doãn: “......”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất