Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 75 – Cực kỳ giận dỗi

Chương 75 – Cực kỳ giận dỗi

75: Cực kỳ giận dỗi
Hoa Triều đáp một tiếng, liền đem sự tình một năm một mười nói ra.
Cuối cùng bổ sung một câu: “Đợi lát nữa về Thư cục, ta sẽ mang đồ đạc của ta đi, chuyển về chỗ ở trước kia của ta, đệ mở Thư cục cho tốt, đừng để những Thư cục khác so sánh.
Doanh Vô Kỵ khóe miệng giương lên: “Được! Bất quá tỷ đầu tư ngân lượng, đệ cũng sẽ không trả’.
Hoa Triều: “......”
Trong lúc nhất thời có chút chua xót.
Nàng quay đầu đi chỗ khác, không nói gì.
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Tỷ còn cho là thật à, tất cả tiền tỷ đều ném vào, về sau không muốn sống nữa hả?”
Hoa Triều: “Không sống nữa”.
Có thể nói đang cực kỳ giận dỗi.
Doanh Vô Kỵ hai tay nâng mặt nàng, nhìn vào mắt nàng: “Cho nên tỷ đi tướng phủ, chỉ là lo lắng sau khi Thư cục đóng cửa, trong lòng đệ oán hận tỷ?”
Uh!
Hoa Triều cúi đầu.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Nếu là không có tỷ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Thư cục này căn bản là mở không nổi, cái này nếu đệ đều có thể trách móc tỷ thì đệ còn là người sao?”
“Trong lòng Hoa Triều có chút xúc động, vội vàng hỏi: “Nhưng kỹ thuật in ấn là của đệ, đệ làm sao có thể cam tâm chắp tay nhường cho người khác?”
Đệ đương nhiên không cam lòng, nhưng đó cũng là vấn đề của người khác, tại sao đệ phải trách tỷ?”
“Nhưng thừa tướng là bởi vì ta…...”
“Nếu không phải bởi vì đệ thì tỷ cũng không muốn đi gặp ông ta!”
“……”
Hoa Triều nhịn không được gật gật đầu, cảm giác những lời này thật có đạo lý.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Nếu như là bởi vì sợ đệ oán hận tỷ, vậy tỷ cũng không cần ủy khuất chính mình như vậy. Nhưng nếu như tỷ sợ đi theo đệ sẽ phải bồi thường tiền, vậy lát nữa tỷ liền thu dọn đồ đạc trở về đi. Dù sao Thư cục chúng ta có thể kiếm tiền, qua vài ngày nữa đệ sẽ đem tiền đầu tư trả lại cho tỷ!”
Nghe nói như thế, Hoa Triều như trút được gánh nặng, rốt cục khôi phục nụ cười.
Nàng khẽ gắt một cái: “Lúc trước đệ tay không bắt giặc, ta còn không sợ thua lỗ. Bây giờ sắp lấy lại vốn rồi, đệ đừng hòng đá văng ta’.
Cũng đúng lúc này.
Xe ngựa dừng lại.
Doanh Vô Kỵ nhảy xuống xe, vươn tay về phía Hoa Triều: “Về đến nhà, Hoa Triều tỷ!
Hoa Triều lau nước mắt, cười tươi như hoa: “Ừ! Về nhà!”
Nhìn hai người sóng vai trở lại cửa hàng.
Bạch Chỉ vẻ mặt có chút ghen ghen, phồng má trắng nõn, bước nhanh theo vào, rất nhanh liền theo hai người vào thư phòng.
Hoa Triều vừa mới vào cửa, liếc mắt một cái liền thấy được sách trên bàn.
Sơn hối quỷ đàm?
Lan Lăng Sinh?
Nàng nhất thời liền hiểu được ý của Doanh Vô Kỵ, khẽ gắt một tiếng nói: “Chiêu này đệ cũng có thể nghĩ ra, thật đúng là quá xấu’.
Doanh Vô Kỵ cười hắc hắc, không nói thêm gì.
Hoa Triều mím môi, lật xem một chút, rất nhanh liền xem xong câu chuyện thứ nhất, trong ánh mắt dị sắc liên tục: “Đây là đệ viết?”
Doanh Vô Kỵ gật đầu: “Đương nhiên!’
Cái này cái này…...
Hoa Triều vẻ mặt có chút kích động: “Những châu chuyện hay như vậy, chắc chắn là áp đảo Lan Lăng Sinh, Thư cục được cứu rồi!”
Ngay từ đầu nàng còn tưởng Doanh Vô Kỵ “Qua vài ngày liền đem tiền trả lại cho tỷ” là nói đùa, nhưng hiện tại xem ra, thật đúng là có khả năng khởi tử hồi sinh.
Doanh Vô Kỵ lại lắc đầu: “Vốn đệ định dùng cái này để xoay chuyển tình thế, nhưng hiện tại đệ đổi chủ ý!”
Hoa Triều sửng sốt một chút: “A? Vì sao?’
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Bởi vì đệ có câu chuyện hay hơn!”
Hoa Triều hỏi: “Chuyện gì?”
Doanh Vô Kỵ trực tiếp cầm bút chấm mực, ở trên giấy viết ra ba chữ to.
Trát Mỹ Án
...........
Trát Mỹ Án
Hoa Triều có chút khó hiểu, theo mặt chữ đại khái có thể lý giải, đây là câu chuyện về một vụ án, trong lòng cũng có vài phần tò mò, đây rốt cuộc là một câu chuyện như thế nào.
Chỉ là…...
Nàng chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vô Kỵ, ta vẫn đề nghị đệ viết cái《 Sơn hối quỷ đàm 》.”
Theo lý trí,<>khẳng định bảo đảm hơn một chút, dù sao nó cũng khá giống với <>, chỉ cần hơi có chút không chú ý, sẽ lẫn hai quyển với nhau, hoàn toàn có thể thừa dịp độ hot của quyển thứ 2 <> chưa hết, có thể tung ra bán.
Tuy rằng cũng không phải là《 Sơn hải quỷ đàm 》thật, tác giả cũng không phải thật sự là Lan Lăng Sinh, nhưng truyện cũng hay thực sự, cho thấy tác giả có bút lực cực cao, người mua coi như phát hiện cũng không có khả năng đổi ý.
Ngược lại là<
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Hoa Triều tỷ, đệ biết tỷ đang lo lắng cái gì. Bất quá tỷ yên tâm, đệ có lòng tin khiến nó trở nên bán chạy’.
Nhưng…...
“Không nhưng gì hết, chẳng lẽ tỷ không muốn đọc xem nó là truyện gì hả?”
‘Cái này…... Được! Ta mài mực cho đệ!”
Hoa Triều cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Doanh Vô Kỵ, thắp mấy cây nến xanh, chiếu cả thư phòng ấm áp sáng ngời, sau đó liền đứng trong thư phòng, vén sợi tóc rủ xuống, lẳng lặng mài mực.
Dưới ánh nến chiếu rọi, vô cùng ôn hòa động lòng người.
Doanh Vô Kỵ hoảng hốt một hồi, liền cười ngồi xuống, cầm bút lông lên viết chữ.
Bạch Chỉ thấy có chút buồn cười, vội vàng nói: “Công tử, em bóp vai cho công tử!”
Nói xong, liền vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, xoa bóp vai Doanh Vô Kỵ.
Giai nhân ở bên cạnh, hương thơm phảng phất.
Doanh Vô Kỵ không khỏi chép miệng, cái này mẹ nó may mà mình chỉ là đứa chép truyện, chứ trong hoàn cảnh này, cho dù tác giả gốc đích thân ngồi đây cũng không còn tâm tư nào mà viết truyện!
Lúc mới hạ bút, còn có chút loạn tâm
Bất quá viết viết, liền dần dần chuyên chú.
Cũng không phải bởi vì hắn vứt bỏ tạp niệm, mà là tiểu nha đầu Bạch Chỉ này lúc đầu xoa xoa bóp bóp, sau bị những dòng chữ trên trang giấy thu hút, không biết từ đâu móc ra một bao hạt dưa, ở bên cạnh vừa nhìn vừa kẽo kẹt kẽo kẹt cắn.
Hoa Triều sau khi đọc truyện, cũng không cách nào giữ được vẻ điềm tĩnh, ánh mắt gắt gao dõi theo từng con chữ trên ngòi bút của Doanh Vô Kỵ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất