Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 60: Thái độ

Chương 60: Thái độ


Rạng sáng, 00: 16.
Ngô Vũ Đình trở về nhà, lấy ra chìa khóa mở cửa từ trong túi, trong lòng cô cảm khái không thôi, mười năm trước và mười năm sau quả thật là khác biệt.
Nếu như là mười năm trước, cô ban đêm một mình đi ra ngoài, chỉ cần chín giờ vẫn chưa về nhà thì cha mẹ sẽ đúng giờ gọi điện thoại tới, cứ cách mỗi tám đến mười phút là sẽ có điện thoại của cha mẹ gọi tới giục cô về nhà.
Vậy mà hôm nay, cô 12 giờ đêm vẫn chưa về nhà mà cha mẹ ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Trong lúc đang cảm khái, Ngô Vũ Đình rón rén đẩy cửa nhà ra, sau đó liền thấy bốn mắt cha mẹ trên ghế salon đồng thời quét tới, lửa bát quái cháy hừng hực trong mắt.
Thấy cảnh này, Ngô Vũ Đình vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cha, mẹ, hai người có cần thiết phải như vậy hay không, thế mà lại còn thức đêm chờ con về? Muốn biết gì có thể đợi ngày mai hỏi mà, đâu cần phải như vậy chứ!”
Ngô mẫu lập tức quăng nồi lên đầu Ngô phụ, nói: “Còn không phải tại cha con sao, biết rõ tối nay con có hẹn mà lại cứ lôi kéo không cho mẹ ngủ, nói muốn chờ con về để hỏi tình huống một chút.”
Ngô phụ nghe vậy không nhịn được cau mày, bà già này nói dối cũng thật lưu loát, rõ ràng là bà mới là người lôi lôi kéo kéo không cho ông ngủ đấy được không?
Có điều, thấy ánh mắt của lão bà đại nhân quét tới, ông chỉ có thể nuốt lời xuống, ngầm thừa nhận, nói: “Không sai, nghe mẹ con nói hôm nay con phá lệ trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp đi ra ngoài, bọn ta liền có chút tò mò, rõ ràng vài ngày trước lúc giục con sớm tìm bạn trai kết hôn, con vẫn đang là một con cẩu độc thân, sao bây giờ lại đột nhiên có người hẹn hò rồi?”
Ngô Vũ Đình thay đôi giày, sau đó đi tới ghế sa lon, ngồi xuống đối diện cha mẹ, nói: “Về cuộc hẹn ngày hôm nay, không thể không nhắc lại bữa cơm tối lúc trước, hai người trái một câu phải một câu giục cưới con, con bị hai người nói tới buồn bực, liền tự mình ra ngoài giải sầu, cái này cha mẹ còn nhớ chứ?”
Ngô mẫu như gà mổ thóc gật đầu, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, chẳng lẽ ngày đó con đi ra ngoài giả sầu thì gặp được chân mệnh thiên tử của mình, trùng hợp như vậy sao?”
Ngô phụ không khỏi trừng to mắt, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được chứ?
“Không gặp được chân mệnh thiên tử, nhưng ngược lại có một bà mối tới gặp con!”
Nói rồi, Ngô Vũ Đình liền kể lại cho cha mẹ chuyện gặp được Giang Phong một lần, cuối cùng mới nói: “Chuyện xảy ra đại khái là như vậy, con với anh ấy hàn huyên mấy ngày, cả hai đều có hảo cảm với nhau, cho nên hôm nay anh ấy liền chạy từ tỉnh Hồ Bắc tới chỗ này gặp con!”
Ngô phụ Ngô mẫu nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, chuyện yêu đương của con gái này có phải có chút thần kỳ không, vậy mà lại còn có bà mối tác hợp.
“Đình Đình, trước kia ba với mẹ con khuyên con bỏ làm tác giả văn học mạng thì con không nghe, cứ nhất quyết tranh đấu ở trong vòng này hơn mười năm, ngay cả nuôi sống chính mình cũng không dễ dàng, bây giờ đối tượng con tìm được, vậy mà vẫn là tác giả văn học mạng, này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không?” Ngô phụ bận tâm hỏi.
Ngô Vũ Đình nhếch miệng, nói: “Ba à, tác giả văn học mạng như con dù sao cũng là trường hợp đặc biệt, ba cho rằng tất cả mọi người trong giới văn học mạng đều như con, lăn lộn mười năm mà vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân thôi sao?
Hồ Văn Hoa mặc dù không phải đại thần bạch kim gì, nhưng trên danh nghĩa vẫn nắm giữ mấy đứa con tinh thần, nhất là bây giờ mấy cuốn sách kia vừa mới mở một đợt đặt mua mới, chỉ cần không bỏ dở, vậy sẽ rất có hy vọng một vạn đơn đặt trước.”
Ngô phụ Ngô mẫu mặc dù không hiểu rõ giới văn học mạng lắm, nhưng con gái bọn họ dù sao cũng là một trong số rất nhiều tác giả, dưới sự tác động mưa dầm thấm lâu của con gái, hai người vẫn có thể nghe hiểu thuật ngữ ‘đứa con tinh thần’ và ‘một vạn đơn đặt trước’ này.
Nghe con gái nói sách mới của tác giả Văn Hoa này có hy vọng đạt một vạn đơn đặt trước, Ngô phụ Ngô mẫu cũng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, điều này đại biểu rằng đối phương có năng lực nuôi sống gia đình, vậy bọn họ cũng không cần phải quá lo lắng nữa.
Ngô phụ ngáp một cái, nói: “Vậy chúng ta an tâm rồi, con nhanh tắm rửa đi ngủ đi, nếu như con cảm thấy thích hợp, thì ngày mai dẫn người kia về đây ăn tối!”
Ngô Vũ Đình vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ba à, vậy thì gấp quá rồi, hôm nay con mới gặp mặt người ta lần đầu tiên đấy!”
Ngô mẫu đã đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ tiếp lời: “Đình Đình, nếu như con cảm thấy ngày mai dẫn về vẫn còn quá sớm, vậy đợi qua mấy ngày nữa rồi dẫn về cũng được!”
Ngô Vũ Đình: “...”
Thành phố Thâm Quyến.
Một trấn quan ngoại nào đó.
Sau khi Giang Phong đưa cô mình về nhà xong, lần thứ hai gặp được chồng của cô, Thôi Chí Cường.
Đúng vậy, mặc dù cô đã gả cho người này được chừng hai mươi mấy năm, nhưng trước đó Giang Phong quả thực chỉ gặp qua người chú này có một lần, đây đã là chuyện mười mấy năm trước, khi đó Giang Phong cũng mới chỉ sáu, bảy tuổi.
Cho nên, lần thứ hai gặp mặt này, nếu như không phải có cô giới thiệu, thì Giang Phong cũng không cách nào nhận ra người chú này.
Thôi Chí Cường lớn hơn cô khá nhiều tuổi, có lẽ là do di truyền, tóc bây giờ đã bạc trắng hơn nửa, cộng thêm một cái bụng bia lớn, hình tượng xem ra không được tốt cho lắm.
Giang Phong chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ gật gật đầu, sau đó không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, rồi đi ra cửa.
Giang Xuân Liên thấy một màn này, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Mặc dù cô đã sớm biết rõ Thôi Chí Cường xem thường nhà mẹ đẻ của mình, nhưng cô thật sự không nghĩ tới hắn ngay cả việc giả vờ ngoài mặt cũng không nguyện ý làm, cháu trai nhà mình không ngại ngàn dặm đưa cô về, kết quả người chú là hắn lại tỏ ra thái độ như này?
Giang Phong từ sau khi mang chức vụ bà mối, nhìn mặt lựa lời đã dần dần trở thành điểm mạnh của hắn, hắn lập tức an ủi cô mình: “Cô à, không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, chờ thêm mấy năm nữa, người cháu trai này có sự nghiệp lớn rồi, sẽ giúp cô trả thù!”
Hắn nói lời này không chỉ là nhằm vào thái độ của người chú kia đối với hắn, mà còn liên quan tới lỗi lầm của Thôi Chí Cường đối với cô, điểm xứng đôi hôn nhân của hai người Giang Phong đã kiểm tra qua, chỉ có vẻn vẹn 56 điểm, căn bản cũng không đạt tiêu chuẩn.
Nếu như cô còn trẻ, Giang Phong sẽ không chút do dự khuyên cô ly hôn, nhưng cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nếu như con trai kết hôn sớm một chút, cô làm bà nội, ở cái tuổi này lại giày vò chuyện ly hôn, thì quả thật không cần thiết.
“Tiểu Phong, cháu thật sự đã lớn rồi!” Giang Xuân Liên cảm thấy khó chịu trong lòng, vỗ vỗ bả vai Giang Phong, nói: “Cô giúp con dọn phòng ở, con mau lấy hành lý trong xe ra đi!”
Giang Phong lắc đầu nói: “Cô, không cần phiền phức như vậy, cháu đi thuê phòng là được.”
Giang Xuân Liên không vui nói: “Tiểu Phong, lãng phí số tiền này làm gì, trong nhà vẫn còn mấy phòng trống, sao phải đi thuê phòng làm gì chứ!”
Giang Phong cười hắc hắc, nói: “Cô, trước không phải cháu đã nói với cô, cháu đưa cô về là thuận tiện cũng muốn tới thành phố Thâm Quyến chơi sao, cháu còn muốn ngẫu nhiên gặp vài tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nữa, nếu như ở chỗ này, sợ là sẽ mất đi rất nhiều cơ hội đấy!”
Giang Xuân Liên không khỏi cười mắng: “Đúng là dẻo miệng mà, được rồi, chuyện người trẻ chúng cháu, cô không nhúng tay vào, ngày mai cô sẽ làm cho cháu chút đồ ăn ngon, nhớ tới ăn cơm.”
Giang Phong vội vàng từ chối: “Cô, chuyện ăn cơm này không vội, cháu tới nơi này chính là vì muốn chơi thả cửa, ngày mai bản thân ở nơi nào đến cháu cũng chưa biết rõ, chờ tới khi cháu chơi đủ rồi, lúc chuẩn bị trở về lại đến chỗ cô làm một bữa lớn cũng không muộn.”
“Được, vậy trước khi cháu trở về nhất định phải tới ăn một bữa cơm, bằng không cô sẽ tức giận đấy!”
“Cháu biết rồi, nhất định sẽ tới!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất