Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 95: Báo Cảnh Sát

Chương 95: Báo Cảnh Sát


Quán cà phê tình lữ nào đó.
Giang Phong bưng cà phê đi tới bàn bên cạnh, kéo ghế ngồi ngay trước mặt cặp đôi kia, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông đeo kính, hỏi: “Người anh em, xin hỏi tôi có thể ngồi xuống cùng hai người nói chuyện vài câu được không?
Người đàn ông đeo kính nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Được thôi!”
Hắn mặc dù không quá thích nói chuyện với một người đàn ông xa lạ như vậy, nhất là lại đang trong lúc hẹn hò với bạn gái, nhưng người ta đã khách khí tới hỏi thăm, hắn cũng không nói ra được lời từ chối.
Ngược lại, vẻ mặt n Phương Phương tràn đầy cảnh giác, từ khi đi trên con đường lừa đảo này, lòng cảnh giác của cô ta đã trở nên mạnh ít nhất là mười lần so với phụ nữ bình thường, chỉ cần là nơi công cộng, cô sẽ phóng tầm mắt bốn phía, tai nghe tám hướng, phòng ngừa người đàn ông trước kia từng bị cô ta lừa gạt đột nhiên xuất hiện (đương nhiên, khả năng này rất thấp, bởi vì sau mỗi một lần lừa gạt thành công, cô ta đều sẽ chuyển sang một thành phố khác để tìm kiếm mục tiêu mới) trừng trị mình.
Chính vì lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác như vậy, cho nên khi cô ta vừa đi vào quán cà phê, đã theo thói quen để ý tới những vị khách khác xung quanh, mà mấy người Giang Phong lại ngồi ngay bên cạnh bọn họ, đương nhiên cũng là một trong những mục tiêu mà cô ta chú ý tới.
Bởi vậy, cô ta đã biết rõ thân phận của Giang Phong, đó chính là một bà mối!
Trẻ đẹp như vậy lại là bà mối, nói thật, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ bà mối này đột nhiên chạy xuống đây nói chuyện với mấy người bọn họ làm gì?
Giang Phong ngồi xuống, giống như người quen chào hỏi: “Người anh em, vị mỹ nữ này là vợ anh, hay mới chỉ là bạn gái thôi?”
Người đàn ông đeo kính cố nén khó chịu trong lòng, đáp lại: “Cô ấy là bạn gái của tôi, người anh em, tôi đang hẹn hò với bạn gái đấy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!” Ngụ ý là không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn hẹn hò.
Giang Phong thở dài, nói: “Người anh em, lúc đầu tôi không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng nếu anh đã không có kiên nhẫn lắng nghe, vậy tôi đành nói thẳng cho anh vậy, giúp anh tỉnh táo ra một chút!”
Nói đến đây, Giang Phong nhìn sang u Phương Phương nét mặt đã thay đổi, thản nhiên nói: “Hà Tiểu Lệ, Hoàng Tiểu Mai, Chu Tiểu Phỉ, n Phương Phương, cô nói tôi nên gọi cô bằng cái tên nào thì tốt? Cô vẫn nên tự thẳng thắn với anh ấy đi thì hơn, hay là muốn để tôi nói ra những chuyện buồn nôn cô đã từng làm ra kia?”
n Phương Phương nghe vậy, sắc mặt đại biến, sau đó cả giận nói: “Anh rốt cuộc là ai, ở đây nói hươu nói vượn cái gì thế?” Tiếng nói của cô ta có chút lớn, dẫn tới số khách đông đảo trong quán cà phê không khỏi nhìn sang.
Mà mấy người Viên Nghị, Triệu Tĩnh thì lại càng không cần nói, trực tiếp đứng dậy đi tới.
Vừa rồi, lượng tin tức hàm ẩn trong lời nói của Giang Phong quá lớn, người đàn ông đeo kính còn chưa tiêu hóa kịp, bởi vậy cũng chỉ ngẩn người ra không nói lời nào.
Giang Phong cầm trên tay tách cà phê, đặt mạnh xuống bàn một cái, cười lạnh nói: “Tôi nói hươu nói vượn? n Phương Phương, vậy tôi hỏi cô còn nhớ rõ Lâm Quế Vinh Không? Còn nhớ rõ Trương Trạch không? Cả vị bị cô lừa đến táng gia bại sản kia, Tưởng Quang, cô còn nhớ rõ sao?”
Giang Phong căm thù loại phần tử lừa đảo hôn nhân như n Phương Phương này đến tận xương tủy.
Vốn đàn ông thời đại này muốn cưới vợ cũng không dễ dàng gì, rất nhiều đàn ông vì để cưới được vợ, cắn răng tiêu hết số tiền tích cóp của cha mẹ, thậm chí còn vì thế mà đeo trên lưng một đống nợ. Thật vất vả mới góp đủ cái gọi là “Tiền lễ hỏi”, tưởng là có thể cưới được vợ về nối dõi tông đường rồi.
Kết quả lại gặp phải loại lừa đảo như n Phương Phương, trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, để cho người đàn ông khác thì sợ là khóc không ra nước mắt mất.
Nghĩ lại, vốn ban đầu cưới vợ đã khó khăn, lại cộng thêm một màn như này, chỉ sợ thật sự sẽ phải sống cả đời cô độc mất.
Giống như đối tượng lừa gạt của n Phương Phương trước đó, Tưởng Quang, cũng nằm trong tình huống này.
Lúc đó, Tưởng Quang vì để cưới được Chu Tiểu Phi (Tên giả của n Phương Phương), cô gái đã khiến hắn rung động không dứt, liền thật sự đập nồi bán sắt kiếm một lễ hỏi với muôn tím nghìn hồng một mảnh xanh.
Cái gọi là muôn tím nghìn hồng một mảnh xanh này chính là một vạn tờ tiền giấy năm đồng màu tím, một ngàn tờ tiền giấy một trăm đồng màu đỏ, và sáu trăm tờ tiền giấy 50 đồng màu xanh, tổng là mười tám vạn tệ.
Điều kiện gia đình của Tưởng Quang vốn bình thường, vì tích góp được lễ hỏi mười tám vạn này, cha mẹ hắn không chỉ móc sạch toàn bộ tiền tích cóp cả một đời ra, mà còn vay tiền bạn bè khắp nơi, mãi mới góp đủ khoản lễ hỏi này.
Kết quả, ha ha...
n Phương Phương nghe Giang Phong đề cập tới mấy cái tên này, trong mắt không khỏi lóe lên một tia kinh hoảng khi bị lột trần, cố gắng trấn định, mắng: “Cậu có phải bị bệnh rồi không, tôi không biết cậu đang nói cái gì hết, cũng không biết những người cậu vừa nói kia, cậu mà còn hung hăng càn quấy làm hỏng thanh danh của tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Giang Phong trực tiếp lấy điện thoại di động ra, cười lạnh, nói: “Cô muốn báo cảnh sát đúng không? Được, vừa vặn tôi cũng muốn báo cảnh sát! Tôi lại muốn nhìn xem, hai ta hôm nay, người nào vào được mà không ra được khỏi cổng đồn công an!”
Lúc này, một nhà ba người Viên Nghị và Triệu Tĩnh đã đi tới bên cạnh Giang Phong.
Thích xem náo nhiệt là thiên tính quốc dân, những cặp đôi ngồi ở xung quanh cũng không nhịn được vây quanh đó.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất