Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 57: Giấu thỏ bên người.

Chương 57: Giấu thỏ bên người.

-Ngươi cảm thấy mình hơn người một bậc, ngươi ra ngoài bắt đầu nghênh ngang mà đi, nhìn thấy người khác sẽ chửi mẹ nó, còn tát cho người ta một bàn tay.

-Như vậy dính dáng tới rất nhiều nhân quả.

-Đột nhiên có một ngày, trong lúc ngươi tu hành, có người ghi hận trong lòng lẻn vào nhà ngươi, đâm ngươi một đao… Tất cả đều kết thúc.

Tần Thọ như đã hiểu một chút…

Tê Giác Tinh nói:

-Vì thế, kiếp số thường đều là tự mình gây ra. Vì thế, đại đa số tính tình của người tu hành đều khá rộng rãi, mà không phải người bụng dạ hẹp hòi. Người bụng dạ hẹp hòi, phàm là đều để ở trong lòng, chỉnh người khác một chút, tìm người ta gây phiền phức, đương nhiên cũng có người tìm hắn gây sự, trừ khi cường đại đến mức quét sạch tất cả kẻ địch một lúc, nếu không sớm muộn cũng chết giữa đường. Đương nhiên, một đám người này, trên căn bản cuối cùng đều tu thành ma…

Tần Thọ vừa nghe vừa tính toán kỹ, hình như bản thân cũng gây không ít rắc rối… nhất thời hơi chột dạ. Tê Giác Tinh thấy vậy, khẽ cười một tiếng nói:

-Con thỏ ngươi không cần lo lắng, ngươi gây chuyện cũng không lớn. Hơn nữa, tính tình mọi người kinh khủng như vậy. Cho dù là con chó hay con sư tử kia, cũng không đến nỗi thật sự bởi vì chút chuyện nhỏ này mà không biết xấu hổ ỷ lớn hiếp nhỏ tìm ngươi gây chuyện. Còn nữa… bọn hắn cũng không dám tìm ngươi gây phiền phức.

-Không dám? Vì sao? - Trong lòng Tần Thọ run lên, hỏi theo bản năng.

Tê Giác Tinh lắc đầu nói:

-Nhân quả trong này nhiều lắm, nhất thời không nói được. Hơn nữa, ta cũng không thể nói, nói rồi sẽ gặp xui. Nói chung, ngươi không sợ nhận nhân quả, ngược lại, ngươi nhận càng nhiều nhân quả thì càng có thể ảnh hưởng đến sự biến hóa của cơ thể ngươi. Hiện tại, cơ thể ngươi đã giống như quỷ chết đói được cứu sống, gặp nguyên khí thì nuốt chửng điên cuồng từng cái một như thế. Nếu như nguyên khí ngươi không đủ, chúng sẽ nuốt chửng ngươi… Vì thế, vì mạng sống, ngươi nhất định phải duy trì nguyên khí dồi dào trong cơ thể.

Đương nhiên, chỗ tốt là thực lực của ngươi tăng nhanh đến dọa người. Sức mạnh nhân quả sẽ khiến chúng yên tĩnh một khoảng thời gian… Tất cả những điều này đều là bản năng của sinh linh, trước cái chết cuối cùng vẫn phải sợ hãi một chút.

Tần Thọ nghe tới đó, vuốt thân thể mình nói:

-Sao ta cảm thấy lúc ngươi nói lời này, trong lòng ta như có con gì đó nho nhỏ đang bò vậy? Lẽ nào cơ thể ta còn tự nhận biết được?

Tê Giác Tinh lắc đầu nói:

-Đương nhiên là không, tất cả đều là bản năng của sinh linh. Nếu như nhất định phải giải thích với ngươi, vậy cũng chỉ có một thứ thôi, thân thể bộ tộc này của các ngươi quá biến thái! Quá mạnh mẽ! Hơn nữa khát vọng với tài nguyên cũng quá mãnh liệt. Vì thế, rất nhiều người không muốn… khụ khụ… Không thể nói tiếp phần sau, nói nhiều rồi, không tốt với ngươi. Nói chung, không gánh vác được thì đi làm đi, nhân quả càng lớn thì hiệu quả càng tốt.

-Tần Thọ lại cảm thấy cả người ngứa ngáy, chẳng qua hắn vẫn cảm thấy Tê Giác Tinh này chỉ mới nói nửa câu, thân thể này của hắn tuyệt đối không qua loa gây ra nhân quả, tự mình sợ hãi, không ăn nguyên khí nữa. Khẳng định còn có nguyên nhân khác bên trong. Chỉ có điều, dường như Tê Giác Tinh cũng hơi kiêng kị, vì thế hắn không nói. Điểm này có thể nhìn ra từ trong ánh mắt mập mờ cố ý của Tê Giác Tinh, hắn đang nói cho Tần Thọ biết, ta không thể nói, nhưng ngươi phải hiểu rằng còn có nguyên nhân, tự mình tìm hiểu đi.

Tần Thọ cũng không truy hỏi vấn đề này, thật vất vả gặp được một kẻ đồng ý giải đáp hoài nghi cho hắn, nhanh chóng hỏi đến vấn đề cần hỏi nhiều hơn mới phải, Tần Thọ liền hỏi:

-Ngươi vừa nói bộ tộc này của bọn ta, rốt cuộc bộ tộc này của bọn ta là tộc gì?

Tê Giác Tinh suy nghĩ một chút rồi nói:

-Không nói được, chẳng qua bộ tộc này của các ngươi có một biệt hiệu, có thể nói cho ngươi.

Tần Thọ vừa nghe thấy thì nhất thời tinh thần tỉnh táo hỏi:

-Biệt hiệu gì? Nói nghe một chút, nhất định rất trâu bò đúng không?

Tê Giác Tinh cười hê hê nói:

-Đích thực trâu bò, trên trời dưới đất chỉ có bộ tộc này của các ngươi xứng đáng với danh xưng này.

-Nói tên đi.

Tần Thọ đã có chút kích động, chỉ cần biết biệt hiệu, hắn sẽ có manh mối, sau đó có thể từ từ điều tra.

Không sợ không tìm ra thân thế của mình, phát hiện thêm nhiều bí mật.

Nghĩ tới những việc này, Tần Thọ đắc ý nhấp một hớp rượu.

Tê Giác Tinh hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc, nói từng câu từng chữ:

-Biệt hiệu bộ tộc này của các ngươi gọi là… tộc Giảo Thỉ Côn. (gậy quấy phân)

-Phụt. - Tần Thọ phun một ngụm rượu lên mặt Tê Giác Tinh, ngược lại Tê Giác Tinh cũng không chê mà xoa mặt nói:

-Có phải rất trâu bò không?

Tần Thọ chớp mắt nói:

-Trâu bò… rất trâu bò… Ta thật sự không biết rốt cuộc tổ tiên bọn ta làm thế nào mà tạo nên danh tiếng trâu bò như thế…

Tê Giác Tinh cười ha ha nói:

-Vì mạng sống, bộ tộc này của các ngươi xưa nay cũng không phải mặt hàng yên phận.

Tần Thọ im lặng suy nghĩ rồi hỏi:

-Nếu bọn ta trâu bò như thếp, vậy vì sao ta còn có thể bị vứt trên mặt trăng chờ chết?

Tê Giác Tinh lắc đầu nói:

-Thế thì ta không biết, chẳng qua, ta từng nghe người ta nói một chuyện, có lẽ có ích với ngươi.

-Nói chuyện gì?

Tần Thọ càng tò mò.

Tê Giác Tinh vô cùng thần bí nói:

-Ầy, nói chuyện như thế quá vô vị.

Tần Thọ vội vàng đẩy bầu rượu lên trước mặt Tê Giác Tinh, rót rượu cho hắn.

Nhưng Tê Giác Tinh lại ghét bỏ nói:

-Loại rượu này cũng gọi là rượu? Ngươi chưa từng nếm rượu ngon chân chính đúng không? Không nói những loại khác, rượu của các ngươi chẳng loại nào ngon cả. Nói chuyện à, rượu ngon là điều cần thiết, thức ăn ngon cũng thế. Còn phải có hoa quả nhắm rượu nữa chứ. Đây mà là rượu ngon gì.

Tần Thọ hỏi theo bản năng:

-Vậy phải ăn gì mới nhắm rượu được?

Tê Giác Tinh nghiêng mặt, nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển.

Mặt Tần Thọ lập tức đen thui, con hàng này thực sự luôn nhớ tới đồ ăn. Nói nhiều như vậy rồi, làm nền nhiều như vậy, đáp ứng đầy đủ khẩu vị của hắn, tò mò xong cuối cũng vòng vo trở lại.

Tê Giác Tinh cười hì hì nói:

-Con thỏ này, thế nào, có giúp không? Có rượu ngon thịt thơm rồi, ta có thể nói với ngươi rất nhiều chuyện liên quan đến bộ tộc kia của các ngươi, còn có thể dạy ngươi mấy bản lĩnh cao cường để ngươi tới lui tự nhiên trong trời đất này. Cũng không cần bị giam trên mặt trăng kia, chịu khổ mà sống…

Tần Thọ không trả lời mà hỏi ngược lại:

-Vấn đề cuối cùng, trên mặt trăng không phải là cấm địa sao? Nhưng vì sao ta cảm thấy, trên kia ngoại trừ ít người một chút, nguyên khí dường như không có, ngoài ra cũng không ngăn cấm gì.

Tê Giác Tinh nói:

-Chuyện đó nói ra rất dài, cấm địa trên mặt trăng kia cũng không phải Thiên Đình quy định, mà là…

Tê Giác Tinh đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười to của Hạo Thiên Khuyển nói:

-Nhị gia đến rồi.

Cả người Tê Giác Tinh run lên, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn sáng lên, một nam nhân uy vũ bất phàm bước vào.

Khoảnh khắc đó, Tê Giác Tinh vỗ đầu Tần Thọ một cái nói:

-Đừng làm ồn…

Trong nháy mắt đó, Tê Giác Tinh bỗng nhiên vỗ vai Tần Thọ một cái, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà lập tức tự thu nhỏ lại giống như bọt khí, bị Tê Giác Tinh giữ trong lòng bàn tay, thuận lợi nhét vào túi quần, hơn nữa Tê Giác Tinh lắc mình biến hóa, đã biến thành dáng vẻ của Tần Thọ, ngồi ở chỗ của Tần Thọ, híp mắt nhấp một hớp rượu…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất