Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 62: Ở đây rất nghiêm túc

Chương 62: Ở đây rất nghiêm túc

Lần nữa quay lại khoảng sân lớn kia, thì đã không còn người nào.

Ngược lại hai vị Tiên quan quen thuộc vẫn còn ở đó, vừa nhìn thấy Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển lập tức đến gần, kết quả còn chưa kịp há mồm.

Dương Tiễn thản nhiên nói:

-Ta dẫn bọn hắn đến hội trường chính.

Không có ý muốn thương lượng, trực tiếp báo cho biết!

Hai người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, cuối cùng co rụt cổ lại, lời nói lên đến khóe miệng cũng nuốt trở vào, có lẽ là không dám lên tiếng.

Tần Thọ thấy vậy, âm thầm giơ một ngón tay cái lên, nói thì thầm:

-Trâu bò!

Hạo Thiên Khuyển nghe thấy, ngẩng đầu lên nói:

-Đương nhiên là trâu bò rồi!

-Cũng không nói ngươi, ngươi kiêu ngạo cái gì?

Tần Thọ liếc mắt cho hắn một cái.

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Chủ nhân nhà ta trâu bò, đương nhiên là ta kiêu ngạo rồi! Ngươi thì hiểu cái gì?

Tần Thọ bĩu môi, hắn không có cách nào hiểu được suy nghĩ như thế này của Hạo Thiên Khuyển.

Dương Tiễn dẫn theo hai người từng bước đi vào cánh cửa ánh sáng, ngay sau đó, Tần Thọ chỉ cảm thấy trước mắt có một mùi hương xông vào mũi, đồng thời có từng tia sáng rực rỡ chiếu đến, hắn nhanh chóng nhắm hai mắt lại theo bản năng.

Một lát sau, Tần Thọ mở mắt ra lần nữa, hoàn toàn trợn tròn mắt!

Chỉ thấy tất cả mọi người đang đứng trong một khoảng không, mặt trời, mặt trăng và các vì sao đang chậm rãi di chuyển trên bầu trời rộng lớn.

Dưới chân là các ngọn núi nhỏ đang lơ lửng, trông như những quân cờ được tô điểm trên bầu trời đầy sao. Cùng với đó có cầu vồng xuyên qua đỉnh núi, mây trôi lơ lửng nối liền nhau như hàng ngàn dải lụa màu, nhuệ khí ngất trời...

Có một con sông màu vàng kim chạy uốn lượn quanh ngọn núi nhỏ, có mùi rượu thoang thoảng bay ra từ con sông...

Tần Thọ theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng...

Hạo Thiên Khuyển đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở:

-Con thỏ, nơi này không giống với hội trường phụ. Cái loại hội trường phụ như của chúng ta, Thiên Đình có đến mấy nghìn cái! Bên kia tự do đi dạo một chút, tùy ý mình cũng không việc gì. Nhưng mà nơi này không giống, đây chính là nơi tụ họp hàng đầu của Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương, mặc dù chúng ta ở cách bọn họ rất xa, trên cơ bản là không thể nhìn thấy được. Nhưng mà một lát nữa ngươi nhớ phải thu liễm một chút, dù sao cũng đừng có làm loạn... Hơn nữa không được đi tiểu tiện bậy bạ.

Hạo Thiên Khuyển vừa nói, vừa đi đến bên cạnh một cây trúc, nhấc chân sau lên, híp mắt, vẻ mặt sảng khoái...

Tần Thọ thấy vậy, trên trán đều là hắc tuyến.

Mặc dù Hạo Thiên Khuyển nói rất nghiêm túc, nhưng mà Tần Thọ lập tức phát hiện ra, nơi này cũng không có nghiêm ngặt như vậy.

Tần Thọ thấy rất nhiều thần tiên tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, đẩy chén đổi ly, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không quan trọng lắm, cả người cũng không có chút hơi thở cứng nhắc của cung đình, ngược lại còn thêm mấy phần hương vị tiêu dao tự tại.

Có một hồ nước giữa các ngọn núi được bao phủ bởi sương mù, trên mặt hồ có một tảng băng pha lê, tảng băng lớn như một sân đá bóng, trong suốt và lộng lẫy.

Phía trên không có ai, Tần Thọ đánh giá, vậy đây hẳn là nơi biểu diễn kế tiếp.

Mà chỗ thích hợp để quan sát buổi biểu diễn nhất, lại là từng đài mây, các đài mây đi lên lần lượt từng tầng một, mỗi tầng đều có một hàng bàn ghế, tổng cộng có mười tầng!

Dãy núi được chia ra hai bên tầng mây, so với đài mây thì thấp hơn rất nhiều.

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đừng nhìn, những người đang di chuyển trên núi đều là tán tiên có sức mạnh chẳng ra sao, ở trên đài mây kia mới thật sự là nhân vật lớn! Đó đều là những tán tiên có sức mạnh cường đại, cũng có cả những vị thần tiên có chức vị cao...

Lúc này, Tần Thọ nhìn thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn không có đi đến đài mây, mà là ngồi xuống một ngọn núi nhỏ độc lập ở bên cạnh đài mây.

Tần Thọ kinh ngạc hỏi:

-Nhị gia nhà các ngươi cũng không có tư cách ngồi lên trên đài mây kia?

Hạo Thiên Khuyển bĩu môi, cười lạnh nói:

-Đó là do Nhị gia nhà chúng ta khinh thường thôi! Thoạt nhìn đài mây này chẳng có gì, trên thực tế lại có điều kì diệu ở bên trong.

Thiên hạ này cuối cùng vẫn là thiên hạ của Thiên Đình, chẳng lẽ đất đai đế vương trong toàn thiên hạ này, dưới các vì sao, đều thuộc về Đại Đế.

Cho nên Thiên Đình tiến hành đặt tên cho mười tầng đài mây kia theo mười cấp quan tăng dần của Thiên Đình, sau đó chia các tán tiên cường đại xếp vào các nhóm đó. Điều này còn chưa rõ ràng sao?

Tần Thọ bừng tỉnh hiểu ra nói:

-Đây là muốn gián tiếp nói cho bọn họ biết, ta là người lãnh đạo các ngươi, trông coi, khống chế...

Hạo Thiên Khuyển gật đầu nói:

-Thông minh! Mặc dù Thiên Đình rất ít can thiệp đến các hành động của tán tiên, nhưng cuối cùng vẫn là người nắm quyền thiên hạ trong tay, vào rất nhiều thời điểm, bọn họ cũng sẽ lấy các loại phương thức khác nhau, nói cho ngươi biết, ngươi cuối cùng vẫn là do ta trông coi. Nhưng mà Nhị gia lại khác, Nhị gia hoàn toàn không đế ý đến bọn họ...

Nói đến đây, Hạo Thiên Khuyển lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất là ủ rũ.

Tần Thọ cũng không khỏi không bội phục Dương Tiễn, một người chống đối lại Thiên Đình? Mặc dù là chống đối mềm, nhưng cũng không phải là ai cũng có lá gan để làm được như thế.

Tần Thọ đi theo Hạo Thiên Khuyển về phía bên kia, vừa đi, Hạo Thiên Khuyển vừa giới thiệu cho Tần Thọ:

-Mười tầng đài mây này, tầng cao nhất là chuẩn bị cho đại diện của thiên đạo - Hồng Quân lão tổ, chỉ là từ trước tới nay lão tổ chưa từng tới. Tầng thứ hai giữ lại dành cho thánh nhân, thánh nhân cũng chưa từng tới. Tầng thứ ba là chỗ ngồi của Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương. Tầng thứ tư là cho mấy vị Đại Đế khác ngồi, cho nên tầng thứ tư chỉ thấp hơn một xíu so với tầng thứ ba... Tầng thứ năm là chỗ ngồi dành cho cấp bậc ngũ lão của ngũ phương, tầng thứ sáu là Nam Đấu Lục Ti, tầng thứ bảy là Bắc Cực Thất Tinh, tầng thứ tám là người quản lý bát cực bát phương, tầng thứ chín là Cửu Diệu tinh quân, tầng thứ mười chính là Thập Điện Diêm Vương.

-Đương nhiên những người ta nói đều là các quan chức, tán tiên thì xếp dựa theo thực lực, thế lực lớn hơn thì sẽ ngồi trên... Cho nên, ngươi có nhìn thấy được có tán tiên ngồi ở vị trí của Đại Đế kia thì cũng không cần phải cảm thấy kỳ lạ.

Tần Thọ nghe xong, sợ hết hồn:

-Còn có người có thể so với Đại Đế sao?

Hạo Thiên Khuyển ha ha cười nói:

-Thế giới lớn như vậy, người nào mà không có? Nhưng mà thực lực thật sự có thể đạt tới cảnh giới đó, tám phần mười là sẽ ở trong Tử Tiêu Cung không ra ngoài, nghe nói ngày ngày đều mài dũa bản thân, tìm kiếm đột phá.

Ngay cả như thế, Tần Thọ cũng là tấm tắc lấy làm lạ, hắn vốn tưởng rằng cường giả cấp bậc Đại Đế cũng chỉ có mấy người như này, bây giờ nhìn lại, nó cũng không hẳn là như vậy.

Hạo Thiên Khuyển dẫn theo Tần Thọ tùy tiện tìm một ngọn núi không có ai ngồi xuống, Hạo Thiên Khuyển tùy tiện đưa một mâm trái cây giao cho Tần Thọ nói:

-Đừng kinh ngạc, chỗ này cũng không có vị trí cố định, tới trước thì ngồi trước.

Tần Thọ gật đầu một cái, cầm một quả đào lên gặm, đồng thời đôi mắt giống như kẻ trộm đảo quanh ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm bóng dáng của Hằng Nga trong dãy núi, đáng tiếc là nhìn một lúc lâu cũng không tìm đc.

-Ngươi tìm gì ở đây vậy?

Hạo Thiên Khuyển hỏi.

Tần Thọ nói:

-Tìm tiên tử của nhà ta, tên là Hằng Nga.

Sau đó Tần Thọ nói về mục đích tới đây, sau khi Hạo Thiên Khuyển suy nghĩ một chút thì nói:

-Vậy không cần nhìn, chắc chắn là không có ở chỗ này. Bọn họ phải chuẩn bị cho màn biểu diễn ở dưới hồ. Chờ xem...

Tần Thọ gật đầu một cái...

Đúng lúc này, từng tiếng chuông vang lên, liên tục gõ tám tiếng!

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Sắp đến lúc rồi, đại lão các phe cũng nên đến. Con thỏ, đã đến lúc tăng thêm hiểu biết rồi, nhìn kỹ đi.

Trong lúc nói chuyện, Hạo Thiên Khuyển ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời, Tần Thọ cũng nhìn theo.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất