Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 81: Con thỏ dẫn gái bay!

Chương 81: Con thỏ dẫn gái bay!

Hằng Nga trực tiếp trợn mắt với hắn, nhéo nhéo má của Tần Thọ nói:

-Da mặt của em thật dày!

Tần Thọ:

-Hê hê...

Khi ra khỏi Nam Thiên Môn, người canh cổng vẫn là Ma Lễ Thọ, chỉ là cái tên này đứng ở chỗ đó, động cũng không động đậy lấy một cái. Hai mắt nhìn bầu trời bên ngoài, ngó cũng không thèm ngó Tần Thọ bọn họ!

-Hi, Thiên Vương, đổi vũ khí khi nào vậy để ta giúp ngài thử xem có cứng hay không nha! - Tần Thọ nói.

Thân hình Ma Lễ Thọ khẽ rung, khóe miệng nhếch lên một cái, nhưng vẫn không động đậy, giống như là không hề nghe thấy vậy.

Tần Thọ thấy vậy, bla bla nói:

-Không phải chứ, không có gió khẽ rung cái gì, không phải là đi tè rồi đó chứ? Chẳng lẽ thần tiên không cần cởi quần cũng có thể đi tiểu được? Quá đỉnh luôn!

Mặt mũi Ma Lễ Thọ tối sầm xuống...

Sau đó Tần Thọ có lòng tốt nhắc nhở:

-Thiên Vương, có cần tã lót siêu thấm không? Ta sẽ giảm giá cho ngài!

Ma Lễ Thọ đã bắt đầu nghiến răng rồi...

Tần Thọ thấy thế, lắc lắc đầu, nói:

-Xong rồi, một người tốt như thế lại bị điếc rồi, cũng không biết là bị điếc từ lúc nào.

Ma Lễ Thọ nắm chặt nắm đấm, vẫn cứ không cử động.

Hằng Nga vỗ vỗ sau ót của Tần Thọ:

-Em đó, bớt kiếm chuyện lại. Đừng chọc cho Thiên Vương nổi giận, thật thật thà thà mà quay về nhà đi...

-Ai thèm chọc phá hắn chứ, ta là có lòng tốt, nhiệt tình chào hỏi hắn ta. Hãy nhìn gương mặt nhỏ xíu đầy nhiệt tình của ta, quả thật là đại sứ thân thiện nhất trong loài thỏ, hết sức hòa đồng.

Tần Thọ mặt dày cãi lại.

Hằng Nga trợn mắt nhìn hắn, có ma mới tin hắn.

Tần Thọ thấy Ma Lễ Thọ vẫn im không trả lời, chỉ đành nói:

-Thiên Vương, đêm nay trên mặt trăng sẽ tổ chức bữa tiệc chân chồn nướng, ngài có tới không?

-Cút! Ma Lễ Thọ cuối cùng nhịn không được, nghiến răng gầm lên một chữ, mà còn là dùng cách nổi điên mà nói ra!

- y ya ya… không những điếc rồi, mà còn bị điên nữa… thật là, thỏ gia có lòng tốt trị bệnh điếc cho ngươi, ngươi còn chửi ta nữa. Đúng là Ma Lễ Thọ cắn con thỏ, không biết ơn lòng tốt của người khác.

Tần Thọ lại luyên thuyên nói, rồi vội vã cùng Hằng Nga rời đi.

Đợi đến khi Tần Thọ đi xa rồi, Ma Lễ Thọ mới hé răng ra chửi một câu:

-Sao Ngọc Đế lại nhìn trúng một con thỏ chết tiệt như thế này chứ… thỏ thối tha! Thỏ khốn nạn… sớm muộn gì ta cũng xé nát miệng ngươi ra!

Không sai, không phải Ma Lễ Thọ thay đổi trở nên lương thiện và biết nhẫn nhịn, mà là được biết Tần Thọ được Ngọc Đế ban thưởng ở thịnh hội Tết Trung Nguyên, còn được Dương Tiễn nói đỡ cho, lại còn được cả sự giúp sức của cả Khổng Tuyên.

Ba người nói trên, tuy là chưa đánh nhau qua, nhưng chỉ tùy tiện một trong số ba người đó, hắn cũng không chọc giận được...

Với lại, Tần Thọ và Bát Tiên quan hệ rất mật thiết, mà Bát Tiên năm đó đã từng đánh hắn...

Cho nên tính đi tính lại, hắn quyết định, không đụng chạm đến con Thỏ này nữa, nhịn một chút sóng yên biển lặng!

Có điều, con thỏ này con mẹ nó ti tiện quá!

Trên đường quay về.

-Hằng Nga muội tử, chúng ta có thể không ngồi đám mây ốc sên này nữa được không? - Tần Thọ cúi đầu nhìn pháp bảo đám mây bò từ từ bên dưới mông mình, than thở nói.

Hằng Nga hỏi lại:

-Không ngồi đó thì em ngồi gì bay?

Tần Thọ vừa nghe xong, lông mày nhướng lên nói:

-Sao? Xem thường ta đúng không? Nói cho nàng biết, ta biết bay đó nha!

-Thật không?

Hằng Nga kinh ngạc hỏi.

Nhìn gương mặt Hằng Nga hiếu kỳ, còn có biểu tình kinh ngạc nữa, Tân Thọ cảm thấy tràn đầy tự mãn, có thể ở trước mặt cô gái mình thích thể hiện bản lĩnh, thì không có chuyện gì sướng được hơn thế nữa!

Thế là, Tần Thọ ngạo mạn ngẩng cao đầu nói:

-Mở to con mắt xinh đẹp của nàng, nhìn cho thật kỹ! Đằng Vân!

Tân Thọ kêu lớn một tiếng, kết quả dưới mông phụt một cái, xuất hiện một luồng khí, sau đó… không còn sau đó nữa.

-Ha ha… đây là Đằng Vân của em? Em đây là ăn nhiều đồ ăn quá đó, đánh rắm thối quá.

Hằng Nga che miệng lại cười nghiêng ngả.

Tần Thọ ngượng ngùng lắp bắp nói:

-Thật ngại quá, vừa rồi thật sự là đánh rắm… thần thông còn chưa thi triển xong.

-Được được được… ta xem em thi triển cho xong sẽ thành bộ dạng gì. - Hằng Nga cố nhịn cười nói.

Tân Thọ hít một hơi thật sâu, dựa theo cách Hạo Thiên Khuyển chỉ hắn, vận chuyển luồng nguyên khí trong cơ thể, liên thông với thiên địa đại đạo, sau đó vì muốn tỏ vẻ, vì muốn có khí thế, vốn là chuyện không cần phải hét lên, hắn ta không kiềm được, hét lớn nói:

-Đằng Vân Giá Vũ! Lên!

Hằng Nga còn tưởng rằng Tần Thọ chỉ quậy chơi thôi, kết quả giây phút này, dưới chân Tần Thọ thật sự tụ lên một đám mây trắng, nhẹ nhàng nâng Tần Thọ lên cao!

Hằng Nga có chút sùng bái kinh ngạc nói:

-Em thật sự là biết Đằng Vân Giá Vũ à!

Tần Thọ nhìn đôi mắt xinh đẹp ngưỡng mộ của Hằng Nga, khỏi phải nói là trong lòng đắc ý như thế nào! Nam nhân mà, thích nhất là điều gì? Đương nhiên là nữ nhân mình thích sùng bái mình rồi! Tuy Đằng Vân Giá Vũ không phải là một loại thần thông lợi hại gì, thậm chí chỉ là loại thần thông bình thường, nhưng đối với tổ hợp hai người nghèo khổ như bọn họ, chỉ cần một trong số hai người họ học được, thì đó là một chuyện rất ngầu!

Thế là, Tần Thọ đưa người bay lên, phì một cái vào hai cái mông nhỏ, sau đó vuốt từ trán lên, vuốt hai cái tai lớn như vuốt tóc, vuốt bằng dính trên đỉnh đầu. Giây phút này đây Tần Thọ giống như một tiểu soái ca, một tay thuận thế để ở đằng trước, học theo lễ nghi phương tây khom eo hất mông đưa tay ra, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy ba cái:

-Tiểu mỹ nhân, có vinh hạnh chở nàng đi hóng gió không?

Hằng Nga nhìn thấy bộ dạng hài hước của con thỏ, đưa tay kéo hai tai thỏ của hắn thẳng lên, để ngay ngắn lại…

Tân Thọ liếc hai mắt lên nhìn đôi tai nói:

-Chúng ta có thể nghiêm chỉnh một chút không? Không thấy ta đang tán gái hả?

-Vậy à...

Đôi mắt to của Hằng Nga nghịch ngợm nhìn vòng vòng, nhếch miệng lên cười một cái:

-Ta đồng ý.

Sau đó Hằng Nga đứng dậy, bước lên đám mây của Tần Thọ, lúc này Tân Thọ có cảm giác tự hào cực kỳ lớn!

Kiếp trước, hắn cố gắng để mua được một chiếc xe hơi, cũng chưa từng chở được một cô gái nào xinh đẹp như thế. Kiếp này, hắn ta lái đám mây chạy siêu nhanh, chở theo đệ nhất mỹ nữ của tam giới đi hóng gió, hắn chỉ muốn hỏi một câu, trên trời dưới đất, còn ai hạnh phúc được như hắn!

Thế là Tần Thọ hết sức hưng phấn la lớn:

-Bắt đầu chạy nha!

Giây phút tiếp theo, đám mây soạt một tiếng đi xuống dưới!

Sau đó...

Sau đó Tần Thọ vô cùng buồn bã nhìn đám mây chạy phía trước, dùng sức chân khống chế đám mây dưới chân mình, nhưng hắn không thể đuổi kịp...

Hằng Nga thấy thế, không thể nào nhịn nổi nữa, ôm lấy bụng, không để ý hình tượng của mình mà cười thật to, đồng thời nhéo đôi tai của Tần Thọ nói:

-Ha ha… lúc nãy em còn chê mây này chậm? Em đuổi theo đám mây kia đi.

Gương mặt Tần Thọ tối đen, im nửa ngày mới cắn răng lẩm bẩm nói:

-Không nể mặt như thế, sau khi quay về ta phải làm thành kẹo bông gòn!

Tuy là Tần Thọ rất mất mặt, nhưng cảm giác lần đầu tiên cưỡi mây vẫn khiến cho con thỏ chưa từng bay lượt nào chơi đến nghiện rồi, lái đám mây bay trái bay phải...

Sau đó càng bay càng kích thích, trên trên dưới dưới cuộn đi cuộn lại.

Cuối cùng...

-Đừng lộn nữa, chóng mặt quá! - Hằng Nga kêu lên.

Tần Thọ không lên tiếng, tiếp tục bay loạn xạ...

Hằng Nga hoảng hốt:

-Ngọc Nhi, đứng vững, đứng vững một chút, đến nhà rồi...

Tân Thọ vẫn tiếp tục bay loạn xạ.

Hằng Nga nói:

-Ngọc Nhi, không phải là em không khống chế được rồi đấy chứ?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất