Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 91: Cút cút cút

Chương 91: Cút cút cút

Đúng lúc này, Long Hòe nói:

-Hình như có người đang đến đây… Ừm… hình như có hơi kỳ quái.

Nghe vậy Thanh Trúc cũng kiễng chân nhìn về phía bên kia, nhướng lông mày lên nói:

-Đúng là có hơi kỳ lạ… người đó hẳn là công chúa Phượng Hoàng, một thân rực rỡ như lửa, thật là đẹp. Về người còn lại kia… một màu đen tuyền, nhìn hình dáng thì như là một con thỏ đứng thẳng lên đi...

-Hình như vậy! Mặc dù ta đã từng gặp qua con thỏ đen, nhưng chưa thấy con nào đen như vậy...

Long Hòe nói đến đây, trong ánh mắt chất phác lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Đôi mắt to tròn của Thanh Trúc đảo một vòng, dường như đang tính toán cái gì, sau đó nhếch miệng, đột nhiên lao thẳng về phía trước, cười to nói:

-Công chúa điện hạ, cơn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy?

Kết quả lời này vừa nói ra, tiểu gà Tây không có phản ứng gì, nhưng con thỏ đen bên cạnh sửng sốt, quay đầu nhìn thấy tiểu gà Tây nói:

-Ngươi thật sự là mái sao? Còn là một tiểu công chúa?

Phừng!

Một ngọn lửa lớn...

Thấy cảnh tượng như vậy, mồ hôi lạnh sau ót Thanh Trúc nháy mắt rơi xuống, nhìn tình huống, tính tình của cô công chúa này cũng không tốt lắm nhỉ, một lời không hợp là phun lửa ngay được. Kia chính là lửa của Phượng Hoàng đó! Cho dù là tiểu Phượng Hoàng phun một hơi, không chết thì cũng phải lột mất một tầng da… Còn có, rốt cuộc cái thứ đồ chơi đen sì kia là cái gì? Sao cảm giác như bị thiêu cháy, lại như không có chuyện gì?

Thanh Trúc không dám nói tiếp nữa...

Nhưng mà tiểu gà Tây lại rất vui vẻ ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:

-Con thỏ chết tiệt, hiện tại biết thân phận của ta rồi chứ? Sợ rồi hả? Ngươi có tin ta nói một câu, có thể đá ngươi ra khỏi Văn Uyển ở Thư Sơn này không?

Tần Thọ vừa nghe nhất thời ánh mắt sáng lên, nhanh chóng gật đầu nói:

-Được, ngươi đá thử xem...

Tần Thọ muốn đi học sao? Đương nhiên là không rồi! Nếu không phải Ngọc Đế loạn điểm uyên ương thì hắn chẳng thèm đến đâu! Ở nhà tán gái tốt biết bao...

Quan trọng nhất là, dựng Nguyệt Cung lên xong có rất nhiều chuyện phải bận rộn… Hắn lại một thân bệnh tật, trời đất bao la chữa bệnh là lớn nhất, ăn là nhất! Đi học? Có thể coi là cơm ăn được sao?

Cho nên, Tần Thọ ước gì tìm được lý do để bị đá ra...

Trông thấy dáng vẻ háo hức chờ đợi này của con thỏ chết tiệt, tiểu gà Tây chớp chớp mắt...

Đúng lúc này, Long Hòe chậm rãi tiêu sái đi đến nói:

-Con thỏ này là do Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu chỉ đích danh phải ở lại Văn Uyển Thư Sơn, tiên sinh nhà ta đã phê chuẩn. Thỏ con, ngươi đi theo ta.

Nghe nói như thế, Tần Thọ nôn nóng, chạy nhanh đến đá lên mông tiểu gà Tây một cái rồi nói:

-Không phải ngươi rất trâu bò sao? Nhanh chóng nghĩ cách làm sao để đá ta ra ngoài đi chứ!

Nghe nói như thế, nhìn thấy vẻ mặt thèm đòn kia của Tần Thọ, mặt tiểu gà Tây đen thui. Đây là khiêu khích hả? Không đúng, đây chính là khiêu khích! Con thỏ chết tiệt này đang vả mặt nàng!

Nhưng mà bị tát một cái này, nàng làm gì có cách nào? Đó chính là mệnh lệnh của Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu đó, cả họ nhà Phượng Hoàng kéo lại đây, cũng không dám đánh ra một cái rắm...

Nghĩ đến đây, tiểu gà Tây nhịn cả nửa ngày mới mở miệng nói:

-Cút đi!

Tần Thọ nhìn nhìn Thư Sơn, lại nhìn nhìn phía sau, hỏi:

-Rau Hẹ, ta muốn hỏi một vấn đề, là cút sang bên kia hả?

-Cút cút cút cút! Thích cút bên nào thì cút sang bên đó!

Tiểu gà Tây sắp bị chọc cho phát nổ rồi.

Tần Thọ quyết đoán chạy quay lại, vừa chạy vừa kêu lên:

-Cái tên béo kia, quay về nói với Văn Khúc Tinh Quân một tiếng, công chúa của Phượng Hoàng tộc phê chuẩn ta có thể không đi học! Có chuyện gì, các ngươi cứ tìm nàng!

Tiểu gà Tây nghe thấy thì ngây ngẩn cả người, nàng phê chuẩn cho hắn lúc nào?

Long Hòe cũng không vội, chậm chạp gãi gãi đầu, sau đó nói với tiểu gà Tây:

-Công chúa, nếu con thỏ đó trốn mất, sư phụ của ta sẽ không có cách nào ăn nói với Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu. Đến lúc đó, nếu bên dưới thông đồng với nhau qua bên kia lắm lời mấy câu...

Tiểu gà Tây vừa nghe, lông dựng hết cả lên, ngay lập tức biến thành một quả cầu lông, ba chân bốn cẳng đuổi theo con thỏ, vừa đuổi vừa kêu to:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi quay lại cho ta! Đứng lại! Không được chạy!

Nhưng không hiểu sao nàng càng gọi, con thỏ chạy càng nhanh...

Con thỏ này còn vừa chạy vừa hô:

-Rau Hẹ, là ngươi tự mình nói đấy, đó là chuyện ngươi nói! Ta vừa mới hỏi ngươi mấy câu rồi đấy thôi, sao lại không được chạy? Bọn họ nghe lời ngươi, nhưng ta không nghe!

-Ngươi… ngươi là đồ con thỏ chết tiệt, đứng lại! Ta có chuyện muốn nói! - Tiểu gà Tây kêu lên.

-Ngươi nói đi, chúng ta vừa chạy vừa trò chuyện! - Tần Thọ đáp lại.

Tiểu gà Tây:

-...

Nhìn thấy hai người đã đi xa, Long Hòe và Thanh Trúc liếc mắt nhìn nhau, Thanh Trúc vừa định mở miệng, Long Hòe đã chặn miệng hắn lại, chậm rì rì hỏi:

-Thanh Trúc sư đệ, sao con thỏ lại gọi công chúa là Rau Hẹ? Không phải công chúa tên là Thái Thái Nhạc sao? Ừm… thứ lỗi, ta cũng không ngại học hỏi người kém cỏi hơn mình.

Thanh Trúc nhìn Long Hòe, nghĩ thầm một câu: "Mẹ nó…"

Chỉ là lời này không thể nói ra được, chỉ có thể nghiến răng nói:

-Không biết!

Long Hòe gật gật đầu đáp:

-Sư phụ nói rất đúng, không ngại học hỏi kẻ dưới tuy là rất đúng đắn, nhưng thường xuyên không nhận được đáp án chính xác. Đây là chênh lệch về mặt trí tuệ… muốn hỏi thì phải hỏi nhiều người một chút, tiếp thu ý kiến quần chúng mới được. Là ta tính sai rồi, ôi...

Thanh Trúc:

-...

Hai người bên này nói, bên kia một con con thỏ đã mỹ mãn trở lại rồi, bên người có một tiểu gà Tây biểu tình bi phẫn giống như bị ai làm gì vậy.

Ôi chao, để hai vị đợi lâu rồi, chúng ta vừa mới đi xả nước tiểu, làm chậm trễ thời gian của mọi người. Cái gì ấy nhỉ, nhóc mập mạp, chúng ta đi bên kia à?

Tần Thọ cười ha hả hỏi.

Đi tiểu? Cùng nhau?

Long Hòe và Thanh Trúc nghi ngờ nhìn về phía tiểu gà Tây...

Tiểu gà Tây nổi giận kêu lên:

-Đừng nghe hắn nói bậy, ta không có!

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng rồi, không có, tình huống thật sự lúc nãy là như vậy...

-Chúng ta tách ra tự đi tiểu! - Dường như tiểu gà Tây rất sợ Tần Thọ nói ra tình hình thực tế, nhanh chóng ngắt lời nói.

Tần Thọ vung vẩy tay, dùng ánh mắt các ngươi hiểu mà nhìn Long Hòe và Thanh Trúc, Thanh Trúc nhếch miệng, bỗng nhiên hiểu ra, nói:

-Ố? Ồ...

Long Hòe chậm rì nhìn Thanh Trúc, mới vừa há miệng, Thanh Trúc đã nhanh chóng che miệng hắn lại:

-Đừng hỏi!

Long Hòe gật gật đầu, không hỏi.

Thanh Trúc nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Long Hòe nói với Tần Thọ:

-Đã như vậy thì đi thôi, hai vị.

-Được! Đi thôi, Rau Hẹ. - Tần Thọ vỗ đầu tiểu gà Tây Rau Hẹ nói.

-Đừng đánh vào đầu ta!

Rau Hẹ không cam lòng kêu lên.

Tần Thọ cười nói:

-Được được được… Ngươi nói là được.

Sau đó con thỏ mang theo Rau Hẹ theo sau Long Hòe rời đi...

Chờ bọn hắn đi rồi, Thanh Trúc vẫn còn đứng tại chỗ lúc này mới nhớ ra, không ổn rồi! Hắn đến để cướp người, còn chưa kịp làm gì, người đã không còn ở đây rồi?!

Nghĩ lại lúc xuống núi khoác lác với sư huynh đệ đồng môn, hắn bỗng nhiên có chút không muốn trở về trên núi...

-Tuyệt đối không thể nói ta bại bởi cái tên Long Hòe đầu óc chậm chạp kia, ừm...Cứ nói là do con thỏ kia phá đám! Đúng, đều tại con thỏ kia!

Đã có lý do, Thanh Trúc liền trở về trên núi.

Tần Thọ cũng không biết, người còn đang đi trên bậc đá, đã bị một chậu nước bẩn từ trên trời ụp xuống… Chẳng qua cho dù hắn có biết, phỏng chừng cũng không có cảm giác gì, dù sao thì làm gì có chậu nước nào bẩn hơn hắn được chứ?

-Con thỏ, hiện tại ngươi có thể xem như trước sau như một rồi!

Giọng nói của Rau Hẹ truyền đến.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất