Công Tử Biệt Tú

Chương 60: Quý phi nương nương ban thưởng.

Chương 60: Quý phi nương nương ban thưởng.
Trong cung Trường Xuân, Quý phi nương nương ôm linh sủng vào trong lòng, sau đó hỏi Lâm Tú nói: “Ngươi chữa khỏi cho tâm can bảo bối của bản cung, nói đi, ngươi muốn thưởng cái gì.”
“Phân ưu giải khó cho nương nương là vinh hạnh của học sinh, học sinh không muốn ban thưởng gì.” Lâm Tú liếc nhìn tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, nói: “Nếu như linh sủng đã không có chuyện gì, học sinh thỉnh cầu nương nương tha cho nàng.”
Quý phi liếc Lâm Tú một cái, nói: “Ngươi là người ngoài, thế mà dám quản chuyện trong cung của bản cung.”
Tiếp đó, giọng điệu nàng lại xoay chuyển, nói: “Có điều hôm nay bản cung cao hứng, lần này tạm tha cho nàng, ngươi đi chế tạo băng đi, trong điện đã sắp nóng chết rồi…”
Không bao lâu sau, Lâm Tú bị Lý Tổng quản kéo sang một bên, Lý Tổng quản hạ giọng nói với hắn: “Ngươi ăn tim gấu gan báo rồi sao, chuyện của Quý Phi nương nương cũng dám xen vào, còn dám nói điều kiện với nương nương…”
Lâm Tú biết Lý Tổng quản cũng là suy nghĩ cho hắn, cười cười, nói: “Lý Tổng quản yên tâm, về sau ta sẽ không thế nữa.”
Thật ra hắn là chỉ thấy cung nữ kia đáng yêu, không đành lòng nhìn nàng bị phạt đánh mà thôi.
Nam nhân mà, tóm lại vẫn có chút thương hoa tiếc ngọc, huống chi Lâm Tú còn rất chắc chắn với chuyện này.
Nếu như hắn muốn, hoàn toàn có thể trở thành một tên thú y ưu tú.
Khám bệnh cho người thì đơn giản, nhưng khám bệnh cho động vật thì không dễ như thế, bởi vì một người bình thường, còn có thể miêu tả mình không thoải mái ở chỗ nào, thời gian bao lâu, miêu tả cụ thể bệnh tình với đại phu.
Nhưng động vật không thể, chúng nó chính ra vừa giống như đứa trẻ con mới sinh ra không bao lâu, còn không biết nói, không thể giao tiếp câu thông, chẩn đoán như thế nào, toàn bộ dựa vào kinh nghiệm của thầy thuốc, đây cũng là nguyên nhân quan trọng của việc khám bệnh nhi khoa khó hơn.
Thuận tay giúp tiểu cung nữ kia xong, Lâm Tú bắt đầu chuyên tâm chế tạo băng, chỉ một chốc lát sau, một bóng người từ trong cung chạy chậm tới, chính là tiểu cung nữ vừa rồi suýt bị trách phạt kia.
Khuôn mặt tiểu cung nữ đỏ bừng dùng hai tay cầm một hộp gỗ điêu khắc rất tinh tế, đưa cho Lâm Tú, nói: “Đây là Quý phi nương nương thưởng.”
Tiếp đó, nàng lại thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn ngươi.”
Lâm Tú mỉm cười nói: “Chuyện nhấc tay mà thôi.”
Hắn đưa tay cầm lấy hộp gỗ, một bàn tay khác còn đang để ở trên khuôn đúc băng, liên tục sử dụng nguyên lực, khiến trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, tiểu cung nữ nhìn thấy, vội vàng lấy một chiếc khăn tay của mình ra, cẩn thận lau cho Lâm Tú.
Nàng vừa lau mồ hôi, vừa đánh giá Lâm Tú, sau đó sắc mặt không khỏi đỏ lên thu lại khăn tay, vội vàng chạy ra ngoài.
Lâm Tú buồn cười, tiểu cô nương còn có chút xấu hổ, không thể không thừa nhận, cái túi da này của hắn, đối với các cô nương vẫn là có sự hấp dẫn không nhỏ.
Có tiền nhiều vàng, ra tay hào phóng, còn đẹp trai, một người nam nhân có được những thứ này, không cần tốn nhiều sức cũng có thể trở thành một Hải Vương, đời trước Lâm Tú có thể như cá gặp nước, ngựa chạy đường bằng, một nửa là dựa vào tiền, một nửa khác chính là dựa vào mặt.
Sau khi chế tạo tảng băng cuối cùng cho cung Trường Xuân, bỗng nhiên Lâm Tú cảm nhận được phía sau một trận rối loạn, hắn quay đầu, nhìn thấy sủng thú của Quý Phi nương nương, cái thứ giống mèo mà không phải mèo kia đang phe phẩy cái cánh, từ từ bay về phía hắn.
Nó bay đến dừng lại trước mặt Lâm Tú, kích động hỏi: “Con người, có phải là ngươi nghe hiểu bản công chúa nói chuyện không, nếu không thì sao ngươi có thể biết trên chân ta bị kim nhọn đâm vào chứ.”
Lâm Tú làm bộ dáng như nghe không hiểu, căn bản không tính trả lời nó.
Bên ngoài hắn đã có được năng lực chế tạo băng, nếu để cho người ta biết hắn còn hiểu tiếng nói của động vật, đoán không chừng sẽ bị bắt đi xẻ thịt để nghiên cứu, từ trước tới nay, chưa bao giờ có người có được hai loại năng lực trở nên.
Tuy nó không hiểu tiếng nói con người, không thể truyền loại tin tức chính xác này đi, cho dù biết cũng không thể nói cho người khác, nhưng cẩn thận vẫn hơn, ánh mắt Lâm Tú ngơ ngác nhìn nó, tiếp tục giả ngu.
“Thì ra hắn nghe không hiểu.”
“Nhàm chán quá, rốt cuộc chỗ này là đâu vậy, không có một ai có thể nói chuyện với ta…”
“Phụ vương, mẫu hậu, con nhớ hai người…”

Trong con mắt của đám người Lý Tổng quản, đây chỉ là sủng thú của Quý Phi nương nương, bay đến bên người Lâm Tú, kêu “meo meo” “meo meo” vài tiếng, rồi lại bay trở về.
Lâm Tú yên lặng thôi động nguyên lực, có chút suy nghĩ.
Các quốc gia trên đại lục, đều có thói quen coi loại linh thú quý hiếm này thành sủng vật, khi có nhu cầu sẽ có thị trường, hàng năm đều có không ít linh thú bị con người mang đi khỏi môi trường sống, đưa đến các quốc gia con người buôn bán. Con linh thú này, hẳn là cũng như thế.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất