Công Tử Biệt Tú

Chương 62: Quý phi nương nương ban thưởng. (3)

Chương 62: Quý phi nương nương ban thưởng. (3)
Mãi đến khi sắc trời tối hẳn, Lâm Tú mới kéo thân hình mệt mỏi đi ra khỏi hoàng cung.
Ngoại trừ cung Thiên Thu, Thục phi nương nương phái tiểu cung nữ tặng một ly nước trà, cả ngày đến một miếng nước cũng không có, có điều, hắn lại hấp thụ được mấy chục viên nguyên tinh cấp thấp.
Ở trong hoàng cung này hai ngày, gần bằng lúc trước hắn tu luyện một tháng, nguyên lực trong cơ thể hắn cũng nhiều hơn gấp đôi.
Đối với Dị Thuật Sư mà nói, nguyên lực là nguồn suối để thi triển năng lực, thân thể là lọ đựng nguyên lực, quá trình tu hành thật ra là quá trình mở rộng lọ, lọ này có thể chứa được càng nhiều nguyên lực thì năng lực của Dị Thuật Sư càng mạnh mẽ.
Cửa cung, một bóng người vẫn luôn đứng ở đó chờ hắn.
Lâm Tú đi đến hỏi: “Ngươi chờ ở đây bao lâu rồi.”
“Vừa đến.” Triệu Linh m nhìn cũng không nhìn Lâm Tú, thản nhiên nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về.”
Năm chữ “ta đưa ngươi trở về” này khiến cho trong lòng Lâm Tú ổn định, cái cảm giác an toàn chết tiệt này…
Lâm Tú nghĩ đến cái gì đó, lấy hộp gỗ từ trong tay áo ra đưa cho nàng, nói: “Cái này tặng ngươi.”
Đây là Quý phi nương nương ban cho hắn, Lâm Tú mở ra xem qua, tuy tính tình Quý phi nương nương không tốt, nhưng ra tay rất hào phòng, nếu như lấy vật này ra bán, sợ rằng ít nhất cũng được hơn mấy trăm đến một nghìn lượng bạc.
Triệu Linh m mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong là một cây trâm cài rất tinh tế, thân trâm khắc hoa, đầu trâm là một con khổng tước giương cánh muốn bay, khổng tước kia mỏng như ve sầu, trông rất sống động, chỉ là lấy từ trong hộp ra, cánh khổng tước đã nhẹ nhàng rung động, giống như là muốn bay lên trời vậy.
Cho dù là Triệu Linh m, khi nhìn thấy cây trâm cài này, trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh diễm, bất luận là sự khéo tay của người thợ hay là thiết kế, cây trâm này đều là đỉnh cấp, không phải là thứ người bình thường có thể có được.
Nếu như lấy đi bán, không biết sẽ khiến cho bao phu nhân trong Vương Đô điên cuồng.
Đây là một lễ vật rất trân quý, trân quý đến mức Triệu Linh m không thể không hoài nghi có phải là Lâm Tú có ý khác không.
Nàng nhướng mày, hỏi: “Ngươi đưa ta cái này làm gì.”
Lâm Tú giải thích nói: “Quý phi nương nương ban cho, đây là thứ của nữ tử, tuổi của nương ta lớn rồi, cài nái này không thích hợp, mấy ngày hôm trước ta đã tặng A Nguyệt tỷ một cái, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tặng cái này cho ngươi, ở phương diện tu hành ngươi giúp ta nhiều như vậy, lại giúp ta đi Trích Nguyệt Lâu chế tạo băng, xem như là ta báo đáp ngươi đi.”
Hắn nhìn Triệu Linh m một cái, nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nghĩ đi đâu rồi, chắc không phải ngươi cho rằng…”
Triệu Linh m lập tức phủ nhận nói: “Không có, chỉ là lễ vật này rất quý trọng, ta không thể nhận.”
Lâm Tú cũng dứt khoát nói: “Không cần thì thôi, hôm sau tặng cho người khác.”
Hắn đưa tay lấy lại hộp gỗ, cổ tay Triệu Linh m run lên, hộp gỗ kia lập tức biến mất ở trong tay áo nàng.
Nàng thản nhiên liếc Lâm Tú một cái, nói: “Ngươi còn muốn tặng cho ai, đừng quên ngươi và tỷ tỷ có hôn ước, ta thay nàng nhận trước, đợi nàng trở lại thì giao cho nàng.”
“Ta cũng không nói muốn tặng cho nàng…”
“Vậy ngươi muốn tặng cho ai?”
Mí mắt Lâm Tú giật một cái, liếc mắt nhìn thấy nắm tay của nàng đã nắm lại, lập tức nói: “Chỉ đùa một chút thôi, thứ đã tặng đi, nào có đạo lý lại lấy về, vật ấy đã tặng cho ngươi, ngươi muốn xử lý như thế nào, thì đó đều là chuyện của ngươi…”
Quý phi nương nương ban thưởng cây trâm cài kia, vẫn là bị Linh m cầm đi.
Lâm Tú và tỷ tỷ của nàng không quen biết, tặng nàng trâm chỉ là vì báo đáp ân tình của nàng, về phần nàng xử lý như thế nào, thì đó là chuyện của nàng.
Lại một lần nữa đi cùng với Linh m nửa canh giờ mới trở về đến Lâm gia, Lâm Tú âm thầm quyết định, ngày mai phải bảo Đại Lực đi mua xe ngựa, mỗi ngày thời gian trì hoãn ở trên đường quá lâu, chỉ nửa canh giờ cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Giữa trưa ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong, Lâm Tú và Tôn Đại Lực đi ra ngoài.
Tôn Đại Lực lấy bạc đi mua xe, Lâm Tú thì đi đến Trích Nguyệt Lâu.
Hiện nay, trình độ hùng hậu của nguyên lực trong cơ thể của hắn đã không thể so sánh với ngày trước, chế tạo xong năm mươi thùng băng, hắn đã có thể mặt không đỏ hơi thở không yếu, cho dù chế tạo thêm năm mươi thùng nữa cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Lâm Tú cũng biết, vật lấy hiếm làm quý, nếu mỗi ngày hắn lại chế nhiều thêm một ít, vậy thì không thể bán được với giá bây giờ, chưởng quầy của Trích Nguyệt Lâu cũng biết đạo lý này, mới có ngắn ngủi mấy ngày, cũng không biết buôn bán kiếm lợi được bao nhiêu bạc.
Không có gì để nghi ngờ, lợi nhuận của bọn họ nhiều hơn nhiều so với ba trăm lượng của Lâm Tú, lần này thời tiết nóng bức khó gặp nhất trong mười năm nay, các tửu lâu lớn của Vương Đô đã không còn kinh doanh, toàn bộ khách đều tập trung đến nơi này, Lâm Tú chưa từng nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt chưởng quầy Trích Tinh Lâu biến mất.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất