Công Tử Biệt Tú

Chương 70: Vô liêm sỉ

Chương 70: Vô liêm sỉ
Khi đi qua cung Thụy Đông, một tiểu cung nữ từ bên trong chạy đến hỏi: “Đến chúng ta rồi sao, đến chúng ta rồi sao?”
Lý tổng quản hỏi: “Hôm nay cung Thụy Đông cần băng sao?”
Lần trước khi Lâm Tú đến, công chúa Minh Hà không để bọn họ đi vào, cho nên lần này Lý tổng quản hỏi nhiều một câu.
Tiểu cung nữ ra sức gật đầu, nói: “Cần cần, cứ hai lần đến một lần là được rồi.”
Lâm Tú có thể nhìn ra, băng của cung Thụy Đông hẳn là cho tiểu cung nữ này dùng, bởi vì nguyên nhân năng lực của công chúa Minh Hà, nhất định thích nóng ghét lạnh, vừa lúc tương phản với Lâm Tú, thời tiết càng nóng bức, nàng lại càng thoải mái.
Vào cung Thụy Đông, Lâm Tú cũng không nhìn thấy công chúa Minh Hà, điều này khiến hắn thở phào một hơi, năng lực hai người tương khắc, thực lực của nàng lại vượt xa mình, ở cùng một không gian với nàng, Lâm Tú sẽ cảm thấy rất áp bách.
Ngồi xổm bên cạnh giếng yên tâm chế băng, có một khắc nào đó, bỗng nhiên lông tơ của Lâm Tú dựng thẳng lên, dường như có một loại lực lượng trong cơ thể bị cái gì đó dẫn dắt, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Lâm Tú quay đầu lại, nhìn thấy một vị hồng y thiếu nữ đứng ở trong sân.
Chính là công chúa Minh Hà.
Lực lượng hàn băng trong người Lâm Tú bắt đầu không chịu khống chế, trong đầu có một bóng người nhỏ nói cho hắn: “Đánh một trận, đánh với nàng một trận!”
Khi hắn sâu sắc chú ý đến, công chúa Minh Hà cũng nắm chặt tay để ở đằng sau, hắn biết nàng cũng có cảm nhận giống hắn, Lâm Tú giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, trong nháy mắt bóng người nhỏ trong đầu kia đã bị hắn bóp chết.
Hắn sẽ không bởi vì nông nổi, mà đi làm loại chuyện không lý trí này.
Cùng lúc đó, công chúa Minh Hà cũng thả lỏng nắm tay ra, nàng thản nhiên liếc nhìn Lâm Tú một cái, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Lâm Tú thành thật trả lời: “Lâm Tú.”
“Lâm Tú.”
Hiển nhiên công chúa đối với cái Lâm Tú này không xa lạ gì, nàng nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “Lâm Tú, con trai của Bình An bá, có hôn ước với nữ nhân kia.”
Quyền quý tầng dưới cùng của Đại Hạ chính là Tam đẳng bá, ngoại trừ phụ thân hắn ra, Vương Đô còn có ba mươi vị Tam đẳng bá, cho dù là Hoàng đế cũng không có khả năng nhớ rõ tất cả, huống chi là công chúa ở lâu trong hậu cung, thế mà nàng đến tên con trai một Tam đẳng bá cũng nhớ đến rõ ràng như vậy.
Lâm Tú đối với cái này cũng không bất ngờ
Bởi vì “nữ nhân kia” trong miệng nàng mà danh tiếng của phủ Bình An bá ở Vương Đô không nhỏ, có ai không biết nhà Bình An bá có một công tử phế vật trèo lên cành cao, bọn họ có thể không biết Lâm Tú, nhưng đều từng nghe qua tên của hắn.
Lâm Tú gật gật đầu, nói: “Hồi công chúa, là ta.”
Công chúa Minh Hà tò mò đánh giá Lâm Tú, hỏi: “Ngươi không phải không có…”
Lâm Tú giải thích nói: “Năng lực của ta vừa mới thức tỉnh không lâu.”
Sau khi biết được tên của Lâm Tú, rõ ràng lòng hiếu kỳ của công chúa Minh Hà đối với Lâm Tú tăng lên rất nhiều, nàng đánh giá Lâm Tú từ trên xuống dưới một phen, sau đó lắc đầu nói: “Dáng vẻ đúng là có chút hình dáng, nhưng thiên phú quá kém, vẫn là không xứng với nữ nhân kia.”
Lâm Tú chú ý tới, công chúa Minh Hà xưng hô với vị hôn thê kia của hắn, vẫn là “ nữ nhân kia”.
Giống như phần lớn nam nhân Vương Đô đều chán ghết Lâm Tú vậy, đại đa số nữ nhân Vương Đô, nhất là nữ nhân trẻ tuổi, đều chán ghét vị thiên chi kiêu nữ kia của Triệu gia.
Nguyên nhân nam nhân chán ghét Lâm Tú, là vì Triệu Linh Quân quá ưu tú, nàng quốc sắc thiên hương, lại thiên phú hơn người, là nữ thần trong mộng của rất nhiều nam tử trẻ tuổi, mà nữ thần của bọn họ, lại là vị hôn thê của người khác, đương nhiên thù đoạt thê, không đội trời chung.
Nữ nhân chán ghét Triệu Linh Quân, cũng là bởi vì nhan sắc nàng rất đẹp, thiên phú quá tốt bất luận là tiểu thư khuê các, hay là công chúa hoàng thất, ở trước mặt nàng, đều ảm đạm phai mờ.
Tâm so sánh của nữ nhân rất nghiêm trọng, có người nữ nhân nào tình nguyện thừa nhận mình không bằng người khác, hiển nhiên công chúa Minh Hà cũng là một người trong số đó.
Công chúa Minh Hà nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không có chút tức giận nào, kinh ngạc nói: “Ngươi không tức giận?”
Lâm Tú ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói: “Con gái Triệu gia tư sắc thiên phú đều vô song, trong Vương Đô không có một nữ tử nào có thể so sánh với nàng, ngoại trừ cái khuôn mặt này ra, ta đúng là không có cái gì để xứng với nàng, điều công chúa nói là sự thật, vì sao ta lại tức giận?”
Lâm Tú không tức giận, công chúa Minh Hà đã có chút tức giận.
Tên hỗn xược này, khen nữ nhân kia là đủ rồi, còn cố tình muốn giẫm người khác một cước.
Cái gì mà gọi là không có một nữ tử nào trong Vương Đô có thể so sánh với nàng ta, đây chẳng phải là trong đó bao gồm cả nàng sao - tuy đây là lời nói thật, nhưng nàng thật sự không thích nghe.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất