Công Tử Biệt Tú

Chương 78: Bệnh của linh sủng. (2)

Chương 78: Bệnh của linh sủng. (2)
Quý phi nương nương là thật sự thích linh thú này, khiến cho Lâm Tú sinh ra một loại cảm giác người không bằng thú.
Linh Lung nói: “Đó là điều đương nhiên, Niếp Niếp là quà trước khi mẫu thân nương nương qua đời tặng cho nàng, nương nương rất yêu nó, lúc nó sinh bệnh, nương nương ngay cả cơm cũng ăn không vô…”
Lâm Tú không biết linh sủng này có lai lịch gì, như thế thì nói thông rồi, di vật mẫu thân Quý phi nương nương để lại, nàng có tình cảm đặc biệt với nó cũng không có gì kỳ quái.
Lúc này, Bạch Song Song cũng hiếu kỳ nhìn về phía Lâm Tú, hỏi: “Lâm công tử, ta biết nếu như người mất đi tự do, bị giam cầm ở một chỗ trong thời gian dài sẽ có khuynh hướng trầm cảm, động vật và sủng thú cũng có sao?”
Lâm Tú gật gật đầu, nói: “Đương nhiên, động vật cũng có linh trí, linh trí của sủng vật này rất cao, có một vài bệnh con người bị, chúng nó cũng sẽ bị, không tin ngươi xem, sau khi ra khỏi cung, không phải nó đã thay đổi thái độ sao?”
Lực chú ý của Linh Lung và Bạch Song Song đều đặt ở trên người Lâm Tú, nghe hắn nói xong, lập tức nhìn về phía sủng thú trong lòng Linh Lung.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, trong mắt linh thú này đã có thần thái, đang nằm ở trong lòng Linh Lung, ngó cái đầu ra, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây ở xung quanh, xem ra có tinh thần hơn nhiều.
“Thật sự tốt hơn nhiều rồi!” Bạch Song Song bất ngờ kêu một tiếng, sau đó nhìn Lâm Tú với ánh mắt sùng bái, nói: “Hôm nay lại học được vài thứ, đa tạ Lâm công tử…”
Lâm Tú mỉm cười nói: “Ta cũng có rất nhiều chỗ không bằng cô nương, về sau trao đổi nhiều hơn, lấy thừa bù thiếu là được.”
Tiếp đó, hắn nói với Bạch Song Song: “Đúng rồi, Song Song cô nương, ta có chuyện muốn mời cô nương giúp…”
Bạch Song Song nói: “Lâm công tử không cần khách khí như vậy, ngươi đã giúp ta hai lần rồi, có chuyện gì nói thẳng là được.”
Lâm Tú mỉm cười, nói: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, ta có một người bằng hữu bị bệnh, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy đỡ, có thể mời cô nương đi chẩn trị cho nàng không…”
Bạch Song Song lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Cái này tính là thỉnh cầu gì chứ, đại phu vốn là chữa bệnh cứu ngươi, vị bằng hữu kia của công tử ở nơi này, bây giờ chúng ta đi đi.”
Mục đích bọn họ đi ra cung, là để giải sầu cho sủng thú của Quý phi nương nương, đi đâu cũng không quan trọng.
Rất nhanh, Lâm Tú đưa các nàng đến nơi ở của Thải Y, Bạch Song Song cầm lấy tay của Thải Y, chỉ một lát, sắc mặt tái nhợt của Thải Y đã trở nên hồng nhuận, nàng từ từ ở trên giường ngồi lên, sợ hãi than nói: “Quá thần kỳ, ta cảm thấy thân thể đã hoàn toàn khỏi rồi!”
Lâm Tú nói: “Đó là đương nhiên, Song Song cô nương là Thái y của Thái y viện, đâu phải là chỉ có hư danh, được rồi, ngươi bệnh nặng mới khỏi, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, qua hai ngày nữa ta lại đến thăm ngươi…”
Rời khỏi chỗ ở của Thải Y, chuyện tiếp theo đám người Lâm Tú phải làm, chính là đi dạo phố.
Quả nhiên vật nhỏ này là ở trong cung đến nghẹn hỏng rồi, lúc ở hoàng cung thì ủ rũ, ra khỏi cung lập tức hoạt bát bình thường, nếu không phải có một sợi dây thừng buộc lại, sợ rằng đã sớm không biết chạy đi đâu rồi.
Lâm Tú hiểu được tiếng nó nói, cho nên hắn biết, nó muốn đi nơi nào chơi, muốn ăn cái gì, mỗi lần đều vô thanh vô thức đi theo nó, điều này khiến cho lòng nhóc con kia được thỏa mãn, biểu hiện rất hoạt bát, nào còn có dáng vẻ uể oải không phấn chấn khi ở trong cung.
Trong lòng Bạch Song Song cảm thấy rất thần kỳ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tú chứa đầy vẻ ngưỡng mộ và khâm phục.
Nàng hiểu rất rõ, nếu như không có năng lực dị thuật, nàng chẳng là cái gì cả, mà trong rất nhiều tình huống, có dị thuật cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, giống như hai lần này.
Ước mơ lớn nhất của nàng chính là trở thành một đại phu chân chính, mà trở thành danh y là chuyện không dễ dàng, điều nàng cần học tập ở Lâm công tử, còn có rất nhiều…
Lâm Tú cảm thấy mình có tiềm năng trở thành người huấn luyện thú rồi, tại sao lúc đầu không đề nghị Hải Đường cô nương đi làm nghề này, hình như nàng dự tính về sau đi bán đậu phụ…
Ở trong thế giới này, người có quyền có thế, có không ít người nuôi linh sủng, những người đó căn bản không cần tiền, ngành này tuyệt đối là một món lời lớn, so với chế tạo băng còn có lời lớn hơn.
Có điều, trước kia khi động vật không thể nghe hiểu, làm người huấn luyện thú cũng không có gì.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng bức bối của sủng thú của Quý phi nương nương, ý niệm trong đầu Lâm Tú đã xảy ra giao động, làm người huấn luyện thú còn không tốt bằng làm thú y.
Dựa vào hiểu biết của Lâm Tú, nghề nghiệp thú y này, hình như là thứ thế giới này không có.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất