Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 212: Đường về (2)

Chương 212: Đường về (2)
"Đừng, đừng nói nữa. . ." Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu ôm mặt.
Thật ra, nếu trực tiếp chỉ ra, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhiều lắm chỉ xấu hổ một chút, tuyệt đối không giống như bây giờ, cảm thấy thẹn đến mức hận không thể lăn lộn trên đất, không còn mặt mũi làm người.
Mỗi khi nhớ tới những lời mình nói trước mặt Hứa Trữ Yến, cái gì mà không phải nàng ta sẽ không cưới, cái gì mà tiếc nuối cả đời. . . Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu liền hận không thể mổ bụng tự sát, rời khỏi cuộc sống tràn ngập đen tối này.
Tống Đình Phong mạnh mẽ quay đầu, cười lạnh nói: "Từ ngày hôm đó tình bằng hữu giữa ta và ngươi đã chính thức chấm dứt, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: "Ta cũng vậy."
"Đừng náo loạn nữa, tình cảm giữa chúng ta sao một nữ quỷ có thể lay động được?" Hứa Thất An thấy hai người lộ vẻ thờ ơ, đều nghiêm mặt không nghe, thế là ra vẻ tiếc tiền nói:
"Cùng lắm thì trở lại kinh thành ta mời các ngươi đi Giáo Phường Ti."
Tống Đình Phong lộ vẻ mặt khinh thường: "Chỉ là đi Giáo Phường Ti đã muốn thu mua ta và Quảng Hiếu?"
Hứa Thất An trầm giọng nói: "Hai lần."
Tống Đình Phong hừ lạnh: "Cút, đừng nói chuyện với ta."
Hứa Thất An đau lòng nói: "Ba lần."
Tống Đình Phong: "A."
Hứa Thất An cắn răng nói: "Năm lần!"
Tống Đình Phong gắt gao bắt lấy ống tay áo của hắn: "Vậy ngươi viết giấy đi."
Sau ba ngày, con thuyền nhỏ tràn ngập tình hữu nghị của ba người rốt cuộc trở lại như trước, huynh đệ như tay chân, sao có thể vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà thật sự từ mặt nhau. Mời khách Giáo Phường Ti chỉ là cho hai người một cái thang để leo xuống, nguyên nhân chủ yếu vẫn là tình hữu nghị đủ chân thành tha thiết. . . . Lời này là do Tống Đình Phong nói.
Hứa Thất An đồng ý, nói tiếp: "Vậy chuyện hôm nọ..."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cùng kêu lên: "Coi như chưa từng xảy ra!"
Nói xong, giơ lên chứng từ trong tay.
"Còn nữa. . ." Chu Quảng Hiếu nhìn hắn một cái, "Không thể tiết lộ chuyện về Tô Tô. . . Nữ quỷ kia ra ngoài, không thể nói với ai cả."
"Ngươi về sau cũng không thể mang việc này ra giễu cợt chúng ta." Tống Đình Phong bổ sung.
"Không thành vấn đề, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không. . . Hắc hắc" Hứa Thất An vội vàng xoay người đi, che mặt, vài giây sau, quay đầu: "Tuyệt đối sẽ không giễu cợt các ngươi."
"Ngươi vừa rồi cười cái gì?"
"Ta không cười."
"Ngươi cười."
"Ta thực sự không cười, ta đã luyện tập rất nghiêm túc, dù cho cười cũng sẽ không cười."
. . . . .
Bên ngoài thành Bạch Đế, quân doanh.
Lý Diệu Chân ngồi ở trong trướng bồng, nghe Tô Tô báo lại: "Đại bộ phận thời gian Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều ở trong dịch trạm, ngẫu nhiên ăn thức ăn trong đó, rồi đi tìm tửu lâu.
"Bọn họ đi hai người, Hứa Thất An không tham dự trong đó, hắn hành động một mình, mỗi lần ra ngoài phải đi câu lan.
"Hầu như mỗi ngày đều sẽ ở câu lan một canh giờ, sau đó về dịch trạm. Trong lúc đó không tới nha môn, cũng không tra vụ án Chu Mân.
"Ừm, dấu vết Chu Mân để lại đã bị người khác động vào, căn cứ theo thời gian, hẳn là ở ngày đội ngũ Tuần Phủ đến Bạch Đế thành. . . ."
Mấy ngày nay, Tô Tô đảm đương nhiệm vụ trạm gác ngầm, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của dịch trạm. Chỉ cần ba người Hứa Thất An vừa ra ngoài, nàng liền lặng lẽ đi theo.
Vũ phu không thể cảm ứng được âm khí, càng không thể nhìn thấy Quỷ Hồn, chỉ cần giữ tốt khoảng cách, Tô Tô sẽ không bị phát hiện.
"Còn có điều gì dị thường?" Lý Diệu Chân hỏi.
Dị thường? Hứa Thất An mỗi ngày nhặt bạc có tính là dị thường không. . . . Tô Tô nói thầm trong lòng, nhưng nàng biết Lý Diệu Chân đang hỏi chuyện liên quan tới Chu Mân, lắc đầu:
"Không có, bọn họ hình như đang chờ đợi Tuần Phủ trở về, rồi mới điều tra vụ án Chu Mân."
Chuyện Ngụy Uyên buộc tội Đô Chỉ Huy Sứ Vân Châu Dương Xuyên Nam, Tề đảng đã sớm truyền thư thông báo. Vì sao đội ngũ Tuần Phủ đến đây, mỗi người trong quan trường Vân Châu đều biết rõ ràng.
Lý Diệu Chân mở nắp một cái bình sứ, triệu hồi ra một quỷ vật bên trong, là một thư sinh trung niên cao gầy.
"Ta nói, ngươi viết!"
"Vâng, chủ nhân."
Với tin tức Lý Diệu Chân nghe ngóng được thông qua Thiên Địa hội, nàng tự nhận đã có chút hiểu rõ Hứa Thất An này, tra án rất lợi hại, kinh nghiệm phong phú.
Nếu hắn thật sự có manh mối gì, hoặc là phương hướng chuẩn xác, vậy tuyệt đối sẽ không phung phí nhiều thời gian ở dịch trạm như vậy. Dù sao tiến độ vụ án càng chậm, manh mối lại càng ít.
Cái này mang ý nghĩa Hứa Thất An cũng bó tay.
Không bao lâu sau, một phong thư viết xong, Lý Diệu Chân giao thư cho Tô Tô: "Đưa thư cho Dương Xuyên Nam đi."
"Vâng!" Tô Tô ôm thư, lắc lắc bờ eo nhỏ ra khỏi trướng bồng.
Nàng dừng lại trước cửa, xoay người cau mày, đồng thời lộ vẻ mặt tội nghiệp: (? ? ? ? ? )
"Có chuyện gì? Ngươi nói đi chứ!" Lý Diệu Chân tức giận kêu lên.
"Chủ nhân không báo thù cho ta sao? Tiểu tử thối kia đã làm nhục ta." Tô Tô không cam lòng cáo trạng.
"Chỉ là giam ngươi một ngày mà thôi." Lý Diệu Chân phất phất tay, cự tuyệt thỉnh cầu của nữ quỷ cấp dưới.
Nữ nhân đều là lòng dạ hẹp hòi, nữ nhân càng xinh đẹp lòng dạ càng hẹp hòi, về điểm này, Lý Diệu Chân vẫn không thể hiểu được.
Nàng càng thích cuộc sống trên lưng ngựa, uống chén rượu to, mở lớn miệng ăn thịt, dẫn binh tiêu diệt kẻ địch, sảng khoái ân thù. Nói trắng ra là chính là. . . Tính cách giống nam nhân.
"Hừ." Tô Tô hờn dỗi kêu một tiếng.
. . . . .
Huyện Thanh Bình ở gần thành Bạch Đế, trong tửu lâu lớn nhất huyện.
Tửu lâu hôm nay bị đặt bao hết, sau khi lần tuần tra này kết thúc, bữa trưa đã được chuẩn bị phi thường phong phú.
Sau khi ăn trưa, ba vị quan to Trương Tuần Phủ, Dương Xuyên Nam, Tống Trường Phụ cầm đầu, mười vị quan lớn Vân Châu tiếp khách, ở trong phòng tửu lâu trao đổi cảm tưởng sau khi tuần tra.
Trương Tuần Phủ mượn cơ hội lên án mạnh mẽ những quan viên ngồi không ăn bám không làm tròn trách nhiệm, mặc cho nạn trộm cướp phát triển, khiến lưu dân Vân Châu gia tăng, dân sinh tiêu điều.
"Một phen lời tâm huyết của Tuần Phủ đại nhân thật sự làm bản quan xấu hổ vô cùng." Tống Bố Chính Sứ xấu hổ mở miệng.
"Căn cứ theo mật báo, nạn trộm cướp Vân Châu hoành hành là vì có người âm thầm nâng đỡ, chuyển vận quân nhu." Trương Tuần Phủ ra vẻ thâm ý sâu sắc nói:
"Có một số người, ăn lộc của nhà nước, lại muốn tạo phản đoạt chính quyền."
Các quan viên âm thầm nhìn về phía Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam im lặng không nói một lời, không người nào giúp hắn nói chuyện, ngược lại mọi người đều tỏ thái độ ủng hộ Trương Tuần Phủ nghiêm khắc điều tra.
Dương Xuyên Nam cũng không tỏ thái độ gì, bất động như núi, ngồi đó tùy ý cho một đám người nói lời châm chọc.
Toàn bộ quan trường Vân Châu cô lập, chèn ép Dương Xuyên Nam, ở trong lúc tuần tra đã bồi dưỡng thành hình.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất