Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 4: Xin bệ hạ ban cho cái chết (1)

Chương 4: Xin bệ hạ ban cho cái chết (1)
Nam Cung Thiến Nhu giận tím mặt, nghĩ lầm Hứa Thất An đang trào phúng hắn nam sinh nữ tướng, mày liễu dựng thẳng: “Ngươi sao không chết ở Vân Châu.”
Vừa dứt lời, trong đầu Hứa Thất An chợt bắt giữ được một hình ảnh: Nam Cung Thiến Nhu nâng lên tay phải, vung tay để tát...
Hứa Thất An phúc chí tâm linh, lưng trầm xuống, cúi đầu, trong chớp mắt tránh thoát bàn tay của Nam Cung Thiến Nhu, nhanh như chớp chạy vào nha môn.
“Lười chấp nhặt với ngươi, ta đi gặp Ngụy Công.”
Ở trước mặt tứ phẩm Kim la, thể hiện thao tác một phen đã là cực hạn, nếu không chuồn, sẽ bị ấn xuống đất mà đánh.
Nam Cung Thiến Nhu hơi dại ra nhìn bóng lưng hắn, tiếp theo cúi đầu, nhìn tay mình... Tránh được rồi?
Luyện Thần cảnh cảm giác đối với nguy hiểm cực kỳ sâu sắc, có thể dễ dàng phát hiện địch ý, mai phục quanh mình, cho dù bịt kín mắt, cũng có thể ở trong loạn quân chém giết. Võ giả đến Luyện Thần cảnh, cá chiến lực nhân sẽ đạt tới một đỉnh phong nhỏ.
Nhưng, lấy tu vi tứ phẩm của Nam Cung Thiến Nhu, tuy ra tay có điều giữ lại, nhưng vượt ở trước khi một vị võ giả Luyện Thần cảnh phát hiện nguy cơ làm ra tránh né, để bàn tay trúng mục tiêu, vốn nên là chuyện dễ dàng.
“Sao có khả năng...” Nam Cung Thiến Nhu khẽ nhíu hàng lông mày lá liễu.
...
Hứa Thất An dọc theo đường đi thu được vô số ánh mắt kinh ngạc, Đả Canh Nhân cũng tốt, lại viên cũng thế, ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Tin tức Đồng la Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ đã sớm truyền khắp toàn bộ nha môn, mấy ngày qua, đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người, nếu dùng tiêu đề kiếp trước để viết:
Nhưng bây giờ, thấy Hứa Thất An đã chết nửa tháng khỏe mạnh xuất hiện ở nha môn, còn nhiệt tình phất tay chào hỏi với mọi người, cả đầu óc đám Đả Canh Nhân là dấu chấm hỏi.
“Ban ngày ban mặt, quỷ hồn cũng có thể vào nha môn chúng ta? Nói người ta sau khi chết, thế mà lại trở nên anh tuấn như thế?”
“Làm sao bây giờ, đây là quỷ hồn của Hứa Ninh Yến, chúng ta không tiện ra tay nhỉ? Hồn phi phách tán thì không ổn.”
“Ngươi là người mù sao? Quỷ hồn sẽ có bóng? Đó có thể là em trai của Hứa Ninh Yến, Hứa Ninh Yến nào có tuấn tú như vậy.”
Hứa Thất An ở trong một mảng tiếng nghị luận tới Hạo Khí lâu, thủ vệ trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
“Ta muốn cầu kiến Ngụy Công, nhanh đi bẩm báo.”
Thủ vệ một bước ba lần quay đầu vào lầu, một lát sau xuống, “Ngụy Công cho mời... Hứa đại nhân, ngài không phải, không phải...”
Hứa Thất An sờ sờ mặt mình, dùng dây thanh thuần hậu trả lời: “Ta là em trai ruột của Hứa Thất An, phụng mệnh Ngụy Công, tiếp nhận chức vụ của huynh trưởng.”
“Thì ra là thế, Hứa đại nhân cao tính đại danh?”
“Hứa Thiến.”
Thị vệ thầm nhủ, sao nghe giống tên đàn bà.
Ở mặt ngoài cung kính, nói: “Mời ngài vào.”
Vào Hạo Khí lâu, đi lên phòng uống trà lầu bảy, Hứa Thất An nhìn thấy Ngụy Uyên đã hơn một tháng không gặp, hắn vẫn mặc áo bào xanh hoa lệ, hai bên tóc mai hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn nơi khoé mắt nhợt nhạt, nho nhã tuấn lãng, là một lão soái ca khí chất cùng bề ngoài đều tốt.
Lấy giá trị nhan sắc của ta bây giờ, tương lai già rồi, khẳng định không kém hơn Ngụy Uyên... Hứa Thất An ôm quyền, cất cao giọng nói: “Ty chức tham kiến Ngụy Công.”
Ngụy Uyên có chút hoảng hốt, ôn hòa nói: “Ngồi đi.”
Phá lệ, Ngụy Uyên tự mình rót cho hắn một chén trà nóng, từ từ nói: “Nói rõ về chuyện Vân Châu.”
Việc này kể ra thì dài, Hứa Thất An mang tình hình Vân Châu, toàn diện không bỏ sót nói cho Ngụy Uyên, bao gồm thân phận số Hai, thân phận thánh nữ Thiên tông của Lý Diệu Chân.
Trừ Thần Thù hòa thượng quan hệ trọng đại, chuyện còn lại hắn không hề giữ lại.
Chủ yếu là Ngụy Uyên quá thông minh, giấu diếm quá nhiều sẽ bị phát hiện. Tiếp đó chính là đại hoạn quan là thật coi trọng hắn, bồi dưỡng hắn, Hứa Thất An bánh ít đi, bánh quy lại, rất tin tưởng đối với Ngụy Uyên.
Quả nhiên, Ngụy Uyên uống một ngụm trà, nói: “Dương Thiên Huyễn luôn đi theo ngươi.”
Hứa Thất An đầu tiên là sửng sốt, có chút kinh ngạc, hắn cũng không ngốc, lập tức lĩnh hội việc gì, hỏi: “Dương sư huynh vì sao phải đi theo ta?”
“Hắn tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi theo ngươi, theo hiểu biết của ta đối với người này, trừ thích làm một ít chuyện cổ quái, việc còn lại hắn là không để ý.” Ngụy Uyên cười khó lường, “Nhưng nếu là ý tứ của Giám chính thì sao.”
Giám chính biết bí mật của ta... Nếu là lão bày mưu đặt kế, vậy cũng hợp tình hợp lý.
Hứa Thất An bất động thanh sắc đánh giá Ngụy Uyên một lần, Ngụy Uyên trí tuệ như yêu quái, có thể cũng phát giác một ít manh mối hay không?
Ngụy Uyên chưa chấp nhất ở đề tài vị này, tiếp tục nói: “Về phần vị tam phẩm thuật sĩ kia, tạm thời coi hắn là tam phẩm đi, ta không cho rằng hắn là Tôn Huyền Cơ của Ti Thiên Giám.
“Nhưng, chuyện này trái lại khiến ta nghĩ tới một ít thứ khác.”
Tinh thần Hứa Thất An rung lên: “Xin Ngụy Công giải thích nghi hoặc.”
Vẫn là Ngụy Công đáng tin, Kim Liên đạo trưởng lão tiền bạc kia, nói chuyện cứ giấu diếm. Mà Ngụy Uyên đối với ta hầu như không có gì giữ lại.
“Ngươi quen biết với Chử Thải Vi của Ti Thiên Giám, cũng thân với Tống Khanh, ngươi biết thân phận riêng của bọn họ không.”
“Thân truyền đệ tử của Giám chính?” Hứa Thất An không quá xác nhận hỏi lại.
Các áo trắng của Ti Thiên Giám, không phải toàn bộ đều là đệ tử của Giám chính, như đại nho của thư viện Vân Lộc, thường xuyên mở lớp giảng bài, nhưng thân truyền đệ tử thật sự lại rất ít.
Tống Khanh và Chử Thải Vi, còn có Dương Thiên Huyễn chính là thân truyền đệ tử của Giám chính.
“Dương Thiên Huyễn là tam đệ tử của Giám chính, Tống Khanh là tứ đệ tử, Chử Thải Vi là lục đệ tử, các thuật sĩ áo trắng gọi cô ta là tiểu sư muội.” Ngụy Uyên nói.
... Cái này có vấn đề gì? Hứa Thất An chưa nghe hiểu.
“Nhưng, Giám chính tổng cộng chỉ có năm vị thân truyền đệ tử.” Ngụy Uyên âm trầm nói.
Cái này... Con ngươi Hứa Thất An hơi co lại, rốt cuộc rõ ý tứ Ngụy Uyên, Giám chính chỉ có năm vị đệ tử, nhưng Chử Thải Vi lại là lục đệ tử, vậy trong đó còn có một vị đâu?
Vị đó đã đi đâu?
Dương Thiên Huyễn là tam đệ tử, Tống Khanh là tứ đệ tử, Chử Thải Vi là lục đệ tử... Vị Tôn Huyền Cơ kia không biết là vị thứ mấy.
“Tôn Huyền Cơ là nhị đệ tử.” Ngụy Uyên nói.
“Như vậy, đại đệ tử cùng ngũ đệ tử tạm thời không rõ.” Hứa Thất An nói.
Trong lúc nhất thời, hai người chưa tiếp tục nói chuyện với nhau, trong phòng trà lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Một ly trà thấy đáy, Ngụy Uyên mới tiếp tục nói: “Ngươi tỉnh lại không đúng lúc.”
“Ngụy Công sao lại nói vậy?” Hứa Thất An chưa hiểu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất