Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương “Chuyện ta đắc tội Chu thị lang, ngươi hẳn là biết.”

Chương “Chuyện ta đắc tội Chu thị lang, ngươi hẳn là biết.”
“Thải Vi đã nói với ta.” Tống Khanh buông chén trà, nghiêm túc nói: “Rất đáng tiếc, ta không thể giúp ngươi, Ti Thiên Giám không nhúng tay triều chính, bệ hạ không cho phép. Với lại, một vị thị lang tay nắm thực quyền, đã vượt qua giới hạn năng lực của ta.”
“Tống sư huynh đừng nóng vội, điều ta cần ngươi làm đơn giản...” Hứa Thất An mang chủ ý của mình nói ra.
“Điều đó không có khả năng, “ Tống Khanh trực tiếp từ chối: “Tống mỗ đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, tuyệt không làm loại chuyện này.”
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, hổ thẹn nói: “Là ta cân nhắc không chu toàn... Tống sư huynh, chúng ta tiếp tục nói lý luận ghép của ngươi đi. Thứ ta nói thẳng, đây là điều không có khả năng thành công.”
Tống Khanh nhíu nhíu mày, ngồi ngay ngắn lại, bày ra thái độ nghiêm cẩn thảo luận học thuật.
“Nghĩ hẳn trong lòng chính ngươi có tính toán, con mèo phải nuôi ở trong bình thủy tinh kia chính là ví dụ. Nhưng ngươi khẳng định đang hoang mang vì sao sẽ thất bại, nguyên nhân ra ở nơi nào.”
Tống Khanh nghiêng người về phía trước một chút, hơi thở trở nên dồn dập, mở to mắt nhìn chằm chằm Hứa Thất An: “Ngươi biết?”
Hứa Thất An nói: “Ta không tham dự nghiên cứu, không biết nguyên nhân thật sự ra ở nơi nào, nhưng ta có thể cung cấp cho ngươi một căn cứ lý luận.”
Căn cứ lý luận? !
Tống Khanh tối thiếu chính là căn cứ lý luận, khai tông lập phái tông sư dù sao hiếm thấy, luyện kim thuật bác đại tinh thâm, muốn tiếp tục đi tới, lý luận ủng hộ là không thể thiếu.
Hứa Thất An ở trong đôi mắt nhìn chăm chú chợt sáng ngời của Tống Khanh chậm rãi nói:
“Ngươi từng nghe nói bảng tuần hoàn không?”
Bảng tuần hoàn cái gì? Cái đó và thực nghiệm của ta có quan hệ gì? Trong đầu Tống Khanh hiện lên một vạn dấu chấm hỏi.
Hắn hít thở càng thêm dồn dập, cảm giác mình sắp chạm đến cánh cửa chân lý thuật luyện kim. Thân là người cuồng nhiệt thuật luyện kim, hắn kích động tới mức mỗi một sợi tóc gáy đều dựng thẳng lên.
Còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã nghe Hứa Thất An từ từ nói: “Nguyên tắc thuật luyện kim là trao đổi đồng giá...”
...
Uy Vũ Hầu phủ ở phố Tước Phục nội thành, phố này là địa bàn của nhà giàu quý tộc, cả đường, tất cả đều là hầu tước bá tước cùng với công tước.
Uy Vũ Hầu là tước vị thừa kế, quật khởi ở tranh chấp đoạt vị ba trăm năm trước. Thừa kế nhiều đời đến nay, thật ra trong tay đã không có quá nhiều quyền lực.
Cửa hông mở ra, một nữ tử trẻ tuổi khuôn mặt hơi tròn ở dưới nha hoàn cùng tùy tùng vây quanh đi ra. Nàng mặc áo lụa hoa mỹ, làn váy đến gót chân, khi bước đi giày thêu như ẩn như hiện.
Đang mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp, một đôi mắt sáng ngời có thần, khí chất cao ngạo, trong ánh mắt thần thái bay lên tăng thêm khí tràng của nàng, cực thu hút ánh mắt.
Trương Ngọc Anh tiến vào kiệu bên trong cửa, kiệu phu nâng kiệu, chậm rãi đi hướng miếu thành hoàng.
Nàng hôm nay muốn đi miếu thành hoàng dâng hương, ăn cơm chay, tiếp theo đi trong Văn Viễn bá phủ tìm bạn thân khuê phòng quen biết uống trà nói chuyện phiếm.
Xem sách cấm cô gái khuê phòng vụng trộm truyền lưu, tán gẫu công tử nhà ai đến tuổi thích hợp kết hôn. Bình luận học sinh ưu tú năm nay đỗ thi Hương, đoán bọn họ kỳ thi mùa xuân năm sau có thể đỗ cao hay không.
Có lẽ bên trong còn có rể hiền nhà mình.
Đi hai con phố, nha hoàn đi theo ở bên kiệu bỗng nhiên nghe thấy một trận rối loạn.
Hai chiếc xe ngựa phía sau không biết vì sao không khống chế được, xa phu túm chặt cương ngựa, vẻ mặt sợ hãi vung roi ngựa:
“Tránh ra, tránh hết ra...”
Người đi đường chung quanh chạy lung tung tránh né.
“Mau, mau ngăn xe ngựa.” Nha hoàn cả kinh biến sắc, vừa chỉ huy tùy tùng chặn lại xe ngựa, vừa mệnh lệnh kiệu phu tránh né.
Đám tùy tùng nhân thủ không đủ, chỉ chặn được một chiếc, một chiếc khác đánh bay hai kiệu phu, cỗ kiệu nháy mắt lật ra.
Hai kiệu phu còn lại cùng nha hoàn theo bản năng tự cứu, lao sang một bên tránh né, trường hợp nháy mắt đại loạn.
Sau hỗn loạn ngắn ngủi, hai chiếc xe ngựa tiếp tục chạy như điên, nha hoàn lúc này mới lòng như lửa đốt bò dậy, chạy tới cỗ kiệu xem xét:
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư sao rồi?”
Không ai trả lời.
Trong lòng nha hoàn trầm xuống, xốc lên rèm kiệu, ngây ngẩn cả người, vài giây sau thì thét chói tai: “Không thấy nhị tiểu thư nữa! !”
Trong kiệu trống rỗng.
...
Nội thành, tiểu viện nơi nào đó.
Trương Ngọc Anh biết mình bị bắt cóc, tuy không biết là bị ai.
Nàng tỉnh lại đã được một lát, sau khi giảm bớt đau đầu lúc ban đầu, trong lòng vẫn ở trạng thái sợ hãi.
Thân là thứ nữ của Uy Vũ Hầu, ngày thường đãi ngộ chỉ kém đích nữ chút, hơn xa tỷ muội khác. Phụ thân và chủ mẫu đối với nàng yêu thương có thừa, đích nữ đã là tỷ tỷ lại là biểu tỷ cảm tình vô cùng tốt với nàng.
Ăn ngon mặc đẹp, nuông chiều từ bé, có bao giờ từng gặp được loại chuyện này.
Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, tay chân bị trói, miệng nhét vải, nàng sợ hãi tới cực điểm.
“Rầm!”
Ngoài sân truyền đến tiếng mở cửa, tiếp đó tiếng bước chân truyền đến.
Trái tim Trương Ngọc Anh nháy mắt treo lên, sợ hãi từ đáy lòng nổ tung, nàng không biết mình sắp gặp phải cái gì, nhưng tuyệt đối sẽ không là chuyện tốt.
“Hắc.” Tiếng bước chân dừng lại ở ngoài phòng, có người hắc một tiếng, cười dâm đãng nói: “Cô nàng này cũng thật xinh đẹp, ta vừa rồi vụng trộm nghiệm hàng, ngực vừa to vừa mềm, thật thoải mái.”
“Ngươi thực ti tiện...” Một người khác nói tới đây, dừng một chút, bổ sung nói: “Thế mà không gọi ta cùng.”
Trương Ngọc Anh vừa xấu hổ vừa giận dữ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Hai bóng người tiếp tục nói chuyện với nhau:
“Cô ta vẫn còn non.”
“Nói lời thừa, người con gái thứ hai này của Uy Vũ Hầu còn là khuê nữ.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất