Đại Vận Thông Thiên

Chương 106: Em không đi nữa (2)

Chương 106: Em không đi nữa (2)


Kiều Thắng Nam đưa tay với Sở Thất Nguyệt: "Cô khỏe, tôi là Kiều Thắng Nam."
"Sở Thất Nguyệt." Sở Thất Nguyệt còn mặc đồ của Trương Hợp Hoan, ở dưới Kiều Thắng Nam quan sát có chút không được tự nhiên, chỉ chỉ vali hành lý Trương Hợp Hoan mang đến nói: "Tôi đi thay quần áo trước đã."
Kiều Thắng Nam nói: "Xin cứ tự nhiên."
Trương Hợp Hoan mời cô ngồi xuống, đi rót cho Kiều Thắng Nam ly nước.
Kiều Thắng Nam nói: "Có thể hút thuốc không?"
Trương Hợp Hoan biết cô nghiện thuốc khá nặng, gật gật đầu: "Cứ hút đi!" Cầm một cái gạt tàn đưa cho cô.
Kiều Thắng Nam lấy bật lửa châm điếu thuốc, nhìn nhìn bố cục của căn phòng: "Hai người ở nơi này à?"
Trương Hợp Hoan vừa nghe đã biết cô cho rằng mình ở cùng Sở Thất Nguyệt, cậu cười nói: "Bình thường tôi ở một mình, gian phòng này cũng là thuê, cuối tháng này sẽ trả."
Cậu mang chuyện xảy ra hôm qua trước sau nói một lần, thuận tiện giải thích một chút mình vì sao sáng sớm đi lấy xe.
Kiều Thắng Nam nói: "Anh có quan hệ cái với Sở Thất Nguyệt?"
"Bạn bè bình thường!" Sở Thất Nguyệt đã thay quần áo từ trong phòng đi ra, sợ người khác hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng Trương Hợp Hoan, nhưng cô cũng rõ ràng, kiểu như vừa rồi nói bọn họ không có quan hệ gì người khác cũng không tin.
Kiều Thắng Nam nhàn nhạt cười cười, búng búng tàn thuốc vào gạt tàn: "Xem ra chúng tôi nhận thức có lệch lạc đối với khái niệm bằng hữu bình thường." Bằng hữu bình thường qua đêm cùng một chỗ, cô cũng không tin.
Sở Thất Nguyệt cũng không cần thiết phải giải thích với cô ta, ngồi xuống ở bên cạnh Kiều Thắng Nam, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Kiều Thắng Nam cho rằng đây là kháng nghị đối với việc cô hút thuốc, nên dụi nửa điếu thuốc vào trong gạt tàn: "Giấy tờ xe cùng bằng lái có thể đưa tôi xem một chút không?"
Sở Thất Nguyệt tìm đưa cho cô.
Kiều Thắng Nam nhìn nhìn giấy chứng nhận: "Sở Quốc Lực, chủ xe không phải cô à?"
"Chủ xe là chú tư của tôi, chiếc xe này gần đây đều là tôi sử dụng."
"Sở tiểu thư quá khứ có cừu nhân gì không?"
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu.
"Sở tiểu thư gần đây có nhận được điện thoại hoặc thư uy hiếp đe dọa gì không?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Tôi về nước không lâu, không có cừu nhân gì, tôi nghĩ có thể là trò đùa."
Kiều Thắng Nam nói: "Căn cứ kinh nghiệm làm cảnh sát của tôi, rất ít người sẽ đùa giỡn như vậy, huống hồ loại này đã không thể xem là trò đùa nữa, mà đã là hành vi trái pháp luật. Sở tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể mang toàn bộ tình huống nói cho tôi biết, cô phải tin tưởng hiệu suất cùng năng lực cảnh sát chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cam đoan an toàn nhân thân của cô."
"Tôi thật không biết đã xảy ra cái gì, tôi cũng không rõ ràng cho lắm chuyện xảy ra lần này là nhằm vào tôi hay là nhằm vào chiếc xe này, các cô có thể đi lấy camera giám sát, cũng có thể đi hỏi Sở Quốc Lực chú tư của tôi, dù sao chiếc xe này là của ông ấy, có lẽ mục tiêu của người ta cũng không phải là tôi, xem ông ấy có thể cung cấp một ít manh mối hữu dụng cho các cô hay không."
Kiều Thắng Nam hỏi một lát, cảm giác Sở Thất Nguyệt xác thực không biết gì về chuyện này, về phần Trương Hợp Hoan cũng không có quan hệ gì với chuyện này, chỉ là cô nghĩ không ra, vì sao Trương Hợp Hoan lại biết trong xe có bom? Giác quan thứ sáu? Có quỷ mới tin tưởng cái cớ này.
Kiều Thắng Nam đi rồi, Sở Thất Nguyệt có chút vô lực ngồi phịch ở trên sô pha, Trương Hợp Hoan thấy sắc mặt của cô không tốt, yên lặng đi rót ly hồng trà đưa cho cô, Sở Thất Nguyệt mở hai mắt, trong mắt hàm chứa nước mắt.
Trương Hợp Hoan đi đến bên canh cô ngồi xuống, thấp giọng nói: "Em nếu muốn mượn bả vai thì cứ mượn, anh không ngại."
Sở Thất Nguyệt rút ra một cái khăn tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Anh cứ thích thừa dịp hỏa hoạn đi đánh cướp như vậy à?"
"Em sao không nói là anh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?"
Sở Thất Nguyệt nâng hồng trà lên uống một ngụm: "Em biết là ai, bọn họ làm như vậy chính là muốn bức em từ chức."
Trương Hợp Hoan nói: "Cái thủ đoạn này cũng quá không biết xấu hổ? Nếu có thể làm ra một quả bom giả để đe dọa em, về sau cũng dám làm ra một quả thật, vừa rồi vì sao không cung cấp manh mối cho cảnh sát? Tìm hiểu nguồn gốc, một lưới bắt hết đám người muốn chơi em kia."
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Em cũng không có chứng cứ, không muốn nói, phiền muốn chết."
Trương Hợp Hoan nói: "Em không phải đã tính từ chức sao?"
Sở Thất Nguyệt cắn cắn môi anh đào nói: "Em đổi chủ ý, em không đi nữa."
Trương Hợp Hoan ngơ ngác nhìn Sở Thất Nguyệt, trong một đêm mà cô nàng đã có thể chuyển biến suy nghĩ.
"Nhìn em làm gì vậy."
"Không lẽ em là không nỡ rời xa anh mà lưu lại?"
"Anh đi soi gương đi, có sức quyến rũ đó sao?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất