Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 89: Sự khác thường của Tiêu Huân Nhi

Chương 89: Sự khác thường của Tiêu Huân Nhi


Tiêu gia, trong sân viện của Huân Nhi.
“Tiểu thư.” Lăng Ảnh quỳ một gối trước mặt Huân Nhi, cung kính nói.
“Lăng lão, ngươi đi làm gì?” Huân Nhi nghiêng đầu nhìn Lăng Ảnh rồi hỏi.
“Xin tiểu thư thứ tội, mới vừa rồi thuộc hạ tự quyết định đi thăm dò Tiêu Sắt thiếu gia.”
Nghe vậy, trong mắt Huân Nhi có chút phẫn nộ cùng lo lắng, “Thử ra được gì rồi?”
“Tu vi thấp nhất cũng đạt tới Đấu Sư, linh hồn lực rất mạnh, còn mạnh hơn Luyện dược sư cùng cấp, trong tình huống ta áp chế tu vi đến Đại Đấu Sư, cận chiến không thể làm gì hắn.” Lăng Ảnh bẩm báo đúng sự thật.
Chần chờ một lát, Lăng Ảnh tiếp tục nói: “Tiểu thư, hình như Tiêu Sắt thiếu gia sắp rời khỏi thành Ô Thản lần nữa, có khả năng sẽ không trở về, ngài muốn đi gặp hắn...”
............
Trong phòng khách quý của nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu Sắt chào Nhã Phi cùng với Hải Ba Đông.
“Hải lão, Nhã Phi tỷ tỷ, gặp lại sau.” Tiêu Sắt chắp tay nói.
“Tiêu Sắt tiểu đệ, tỷ tỷ thật sự rất chờ mong ngươi đoạt quán quân Đại hội Luyện dược sư nha.” Ngoài dự đoán của Tiêu Sắt, Nhã Phi trực tiếp tiến lại ôm Tiêu Sắt.
Cảm nhận được thân thể mềm mại của Nhã Phi cùng với mùi thơm nhàn nhạt, mặt Tiêu Sắt hơi đỏ lên, theo phản xạ vòng tay ôm lấy vòng eo làm vô sô nam nhân thành Ô Thản thèm nhỏ dãi.
Khi cánh tay chạm vào eo Nhã Phi, Tiêu Sắt cảm nhận được thân thể Nhã Phi đột nhiên cứng đờ, sau đó mềm mại trở lại.
“Nhã Phi tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không biết làm thế này rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm sao?” Tiêu Sắt vỗ nhẹ lưng Nhã Phi, có chút bất đắc dĩ cười nói.
Nghe vậy, Nhã Phi ửng đỏ, trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng buông Tiêu Sắt, cười mắng: “Đi đi... Dĩ nhiên còn muốn tỷ tỷ ăn đậu hủ.”
Hải Ba Đông xem hai người làm trò, ánh mắt lóe sáng, một lát sau dò hỏi: “Ta không đi với ngươi không có vấn đề gì chứ? Lỡ như người kia quay lại thì làm sao?”
Tiêu Sắt cười lắc lắc đầu, nói: “Ta nghĩ Hải lão ngươi cũng nhìn ra người kia chỉ muốn thử ta, nếu đã ra tay một lần thì sẽ không có lần thứ hai, huống hồ khi ta tiến vào Ma Thú sơn mạch rồi, dù Đấu Tông cũng đừng hòng tìm được ta.”
Hải Ba Đông gật đầu, nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta gặp ở Đại hội Luyện dược sư. Lão phu cũng rất chờ mong, không biết đến lúc đó ngươi đã trưởng thành đến mức nào.”
Từ biệt Hải Ba Đông và Nhã Phi xong, Tiêu Sắt rời nhà đấu giá.
Cách thời điểm tổ chức Đại hội Luyện dược sư còn hơn mười tháng, thời gian chiêu sinh của học viện Già Nam năm nay cũng đã qua, lần chiêu sinh tiếp theo diễn ra sau khi Đại hội Luyện dược sư chấm dứt, khi đó hắn có thể trực tiếp đến Đế đô báo danh.
Trong khoảng thời gian dài này, hắn không có khả năng ở thành Ô Thản tu luyện từng bước, vì thế lần thứ hai bắt đầu hành trình đi Ma Thú sơn mạch.
Dù sao Ma Thú sơn mạch không đơn giản chỉ có sơn động chứa tàn đồ Tịnh liên yêu hỏa cùng với động phủ Tử Tinh Dực Sư Vương, có lẽ còn có di tích khác cũng không chừng, bằng công năng thấu thị hắn có thể đi sưu tầm di tích để tìm kiếm cơ duyên.
Đi bộ trên đường lớn trong thành Ô Thản, xuyên qua khu vực phồn hoa đến nơi cách cửa thành không xa, Tiêu Sắt nhìn thấy một người khiến hắn bất ngờ.
Đây là một thiếu nữ có tuổi xấp xỉ Tiêu Sắt, ngũ quan tinh xảo, môi hơi mỏng, mày liễu cong cong, hai con ngươi đen nhánh trong vắt, da thịt thắng tuyết, mặc váy màu tím nhạt, khuôn mặt tựa như người trong tranh. Khó có thể tưởng tượng được sau này trưởng thành sẽ khuynh quốc khuynh thành thế nào.
Giờ phút này, thiếu nữ vắt hai tay sau lưng, nhìn thấy Tiêu Sắt đi tới liền nở nụ cười dịu dàng nói: “Tiêu Sắt biểu ca, đã lâu không gặp.”
“Ách...” Tiêu Sắt co co khóe miệng, cô nàng này lại làm trò gì đây, mình cũng không động đến Tiêu Viêm ca ca của nàng, làm gì cứ nhìn mình chằm chằm nha? “Huân Nhi tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Tiêu Sắt biểu ca có vẻ không thích Huân Nhi, là Huân Nhi làm sai chỗ nào sao?” Sự lạnh nhạt của Tiêu Sắt không khiến Tiêu Huân Nhi cảm thấy ngoài ý muốn, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Sắt, chu cái miệng nhỏ, có chút bất mãn nói.
Nghe vậy, Tiêu Sắt trợn trắng mắt, thầm than, ngươi làm cái gì trong lòng không biết sao? Chợt cười nói: “Huân Nhi tiểu thư nói đùa, ngươi là thiên chi kiêu nữ Tiêu gia, chỉ ở sau Tiêu Viêm, gần như mọi nam đệ tử Tiêu gia đều thích ngươi, ta chỉ là không muốn bị người hiểu lầm mà nhận lấy những ánh mắt khác thường không nên có thôi, ta còn có việc, cáo từ trước.”
Vừa nói xong Tiêu Sắt liền né khỏi Tiêu Huân Nhi, lập tức đi hướng về cửa thành.
Nghe vậy, Tiêu Huân Nhi cúi đầu, tóc rũ xuống, hai tròng mắt ảm đạm, trong khoảnh khắc Tiêu Sắt lướt qua, đột ngột vươn tay phải nắm lấy góc áo hắn, ngẩng đầu, mắt đẹp lóng lánh nước, có chút nức nở nói: “Huân Nhi... Đưa đưa ngươi đi!”
Nhìn bộ dạng như bị bạn trai vứt bỏ của nàng, Tiêu Sắt nhướng mày, cuối cùng vẫn mềm lòng gật đầu.
Hai người sóng vai đi trên đường, xuất phát từ chuyện chiếu cố Huân Nhi, Tiêu Sắt cố ý bước chậm hơn.
“Huân Nhi tiểu thư có chuyện gì, không ngại nói thẳng.” Tiêu Sắt bình tĩnh nói.
“Tiêu Sắt biểu ca lại muốn ra ngoài rèn luyện sao?” Huân Nhi nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng gật đầu.
“Còn trở về thành Ô Thản sao?” Huân Nhi tiếp tục hỏi.
“Khó mà nói.” Tiêu Sắt trả lời qua loa.
Huân Nhi khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó thì bên tai lại vang tiếng Tiêu Sắt, “Huân Nhi tiểu thư, đã đến cửa thành.”
Vừa nói xong, Tiêu Sắt liền bước nhanh hơn, lập tức ra khỏi thành Ô Thản.
Nhìn bóng Tiêu Sắt đi xa, Huân Nhi than nhẹ một tiếng, hình như nghĩ tới chuyện gì, nhanh bước trở về Tiêu gia.
Đứng trong đình hóng gió, Huân Nhi gấp rút nói: “Lăng lão, xuất hiện đi.”
“Tiểu thư, mời nói.” Lăng Ảnh xuất hiện trước mặt nàng, quỳ một gối, cung kính nói.
“Ngươi còn nhớ rõ năm ta sáu tuổi, vì sao muốn ngươi đi điều tra Tiêu Sắt biểu ca sao?” Huân Nhi ngơ ngẩn hỏi.
Lăng Ảnh lắc lắc đầu, nói: “Lăng Ảnh không biết, khi đó Tiêu Sắt thiếu gia còn chưa trở về Tiêu gia, tiểu thư như biết trước có người tên Tiêu Sắt, sau đó kêu lão nô đi tra, lão nô cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng sau khi lão nô điều tra rõ, tiểu thư lại không để ý đến.”
Huân Nhi khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Ta cứ cảm giác ký ức từ năm bốn tuổi đến sáu tuổi có chút mơ hồ, giống như đã quên gì đó, ngươi có nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì không? Hay là phát hiện chuyện tương đối khác thường.”
Nghe lời này, Lăng Ảnh hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Nghe tiểu thư nói như vậy, lão nô có chút ấn tượng, đã từng có một đoạn thời gian như vậy, tiểu thư như biến thành người khác, giống như.....”
“Giống như cái gì?” Huân Nhi biến sắc, chăm chú nhìn Lăng Ảnh.
Lăng Ảnh chần chờ một lát, trầm giọng nói: “Giống như một nam hài tử......”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất