Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 23: Pháp bảo (1)

Chương 23: Pháp bảo (1)
Tiên khí trung phẩm, đây còn là tiên khí trung phẩm có công hiệu đặc thù, khi chưa thành Chân Tiên đã là pháp bảo cực kỳ trân quý, dù là đấu pháp hay là tu luyện cũng đều có công hiệu không tầm thường.
Những loại yêu quái thông thường như Tông Hùng Tinh này, muốn đột phá Luyện Khí Hóa Thần cảnh giới cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng hắn ta có pháp bảo này, có thể ủ ra tiên tửu bổ sung linh khí nuôi dưỡng pháp lực, mới tu luyện được có hai ngàn năm, mà đã đột phá Luyện Thần Phản Hư hậu kỳ cảnh giới.
Luyện Thần Phản Hư, cũng gọi Quy Hư cảnh.
Ở hồng hoang hiện nay, Quy Hư cảnh cũng có thể xưng là đại yêu quái rồi, cho dù ở cả Thái Hư Thiên và khu hải vực lân cận, hắn ta đều có thể xưng bá một phương, không có kẻ địch.
Dù sao hắn ta cũng có hồ lô tiên bảo trong tay, người khác không có bảo bối nào tốt như thế này đâu.
Bản thể của hắn ta là một con gấu nâu to lớn, khác với gấu đen, gấu nâu to lớn hơn, sức lực cũng mạnh hơn nhiều, bình thường trong tình huống tu vi ngang nhau Tông Hùng Tinh mạnh hơn Hắc Hùng Tinh nhiều.
Đáng tiếc không biết tại sao, Tông Hùng Tinh mạnh hơn Hắc Hùng Tinh có cùng cảnh giới, nhưng tiên thiên của Tông Hùng lại không bằng Hắc Hùng, nếu như Thiên Đạo đã để Tông Hùng có thể phách mạnh mẽ hơn, thì lại ban cho chúng thiên phú kém hơn.
Điều này khiến năng lực đột phá cảnh giới của Tông Hùng yếu hơn Hắc Hùng quái.
Vì lẽ đó, bình thường yêu quái có đạo hạnh cao thâm xuất hiện trong Hùng tộc, thông thường đều là Hắc Hùng Tinh, mà không phải là Tông Hùng tộc.
Dù biết rõ tiên thiên của mình thiếu hụt, không thể tiến thêm một bước.
Tông Hùng Tinh cũng không còn cố chấp với những chi tiết nhỏ nhặt về mặt tu vi nữa, ngược lại hắn ta có chút cơ duyên, biết chút thần thông, cũng thức tỉnh một tia huyết mạch của cổ tộc hồng Hoang, sức lực lớn vô cùng.
Cho dù thiên phú tầm thường, muốn đột phá cảnh giới là việc cô cùng khó khăn.
Nhưng hiện nay hắn ta có thực lực Quy Hư cảnh hậu kỳ, cách Luyện Hư Hợp Đạo chỉ một bước.
Ở trong khắp cả Thái Hư Thiên và long cung ở hải vực lân cận cũng không tính là yếu, xưng bá một phương, tiêu dao tự tại, không phải lo lắng về tính mạng.
Lại thêm có bảo vật phụ trợ, vì vậy mà ở phương diện tu hành hắn có thể cứ từ từ mà đi, không cần phải vội.
Chỉ hơi chút đáng tiếc là, một mình hẳn ta cô đơn, vừa không có sư phụ dạy, lại không có công pháp, trên phương diện tu luyện chỉ có thể tự mình mày mò tìm kiếm, khó tránh khỏi sẽ bước vào rất nhiều con đường sai lầm.
Tông Hùng Tinh cũng không nhụt chí.
Dù sao tuổi thọ của yêu quái rất dài, sống vạn năm cũng không thành vấn đề.
Thời gian tu luyện dài như thế, dù có là tảng đá cũng đều ngộ đạo được, huống chi là hắn ta?
Thêm nữa hắn ta tự cho rằng mình cũng được coi là một yêu quái tốt, không ăn thịt người, cũng không trêu chọc những yêu quái xung quanh, không có kẻ thù thiên địch gì, đi ngang qua một vài thôn đảo cằn cỗi sẽ dùng hồ lô bảo vật để ban ân, giáng một trận mưa nhỏ xuống.
Tuy rằng muốn giáng mưa cần phải có thánh chỉ của Thiên Đình, nhưng ở khu vực phía tây Hàm Hải này, trời cao hoàng đế xa, căn bản không có ai quản, huống chi hắn ta cũng chỉ giáng một trận mưa nhỏ mà thôi, ảnh hưởng không lớn.
Thiên Đình cũng sẽ không vươn dài tay để quản, duỗi đến tận phía bên này.
Vậy nên mới nói người tốt giống như hắn ta... Không, yêu quái tốt mới đúng, cũng thể nào bị người khác cầm vũ khí chĩa vào đâu đúng không.
Mà dạo gần đây hắn ta còn gặp được một chuyện tốt, gặp gỡ một vị Đằng Long Vương của hải vực Tây Hải, Đằng Long Vương là chủ nhân của Đằng Long động Kim Ngao Đảo, khá có uy danh ở xung quanh.
Sau khi trò chuyện với nhau một phen, hai bên kết thành hảo hữu.
Đằng Long Vương cũng cảm thấy rất hứng thú với Thái Hư Thiên, nói vài hôm nữa sẽ đến thăm động phủ của hắn, khiến Tông Hùng Tinh vừa mừng vừa sợ.
Mặc dù Long tộc đã suy tàn, nhưng vẫn cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc so với những yêu quái thông thường.
Long Vương muốn đến, đương nhiên là khiến Tông Hùng Tinh rất hào hứng phấn khởi, bèn vội vàng gật đầu hứa hẹn, bắt đầu mong đợi trong lòng.
Lúc này, Tông Hùng Tinh cưỡi mây về phủ với tâm trạng vui vẻ.
Thế nhưng lúc này, hắn ta bỗng cảm ứng được phía dưới xuất hiện một cổ yêu khí không yếu.
Hơn nữa khí tức này cũng không có ý tốt, hắn ta lập tức nhảy từ trên mây xuống, âm thanh vang dội như tiếng rồng gầm: “Đạo hữu phương nào không mời mà tới, xin hãy hiện thân gặp mặt!”
Nghe thấy tiếng quát của Tông Hùng quái, chỉ thấy một bóng người có thân hình nhỏ nhắn vọt ra từ rừng cây phía sau.
Tông Hùng quái liếc mắt nhìn, mới phát hiện ra đây là một con hầu yêu, dáng vẻ trông không có gì xuất chúng, thế nhưng bộ lông sáng bóng, ánh mắt sắc bén.
Mặc dù hắn không nhìn ra tu vi của hầu yêu, nhưng vẫn đoán được đối phương cũng là yêu quái có chút đạo hạnh.
Không biết thực lực của đối phương, Tông Hùng quái không muốn gây chuyện thị phi, cố nén cơn giận nói: “Ngươi từ đâu đến đây, đạo hữu trông có vè như không phải là yêu quái bản địa của Thái Hư Thiên, nên mới không biết chỗ này là địa bàn của ta?”
Nghe Tông Hùng quái nói vậy, thạch hầu mỉm cười.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất