Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 97: Độc Tàm Môn chi thương (1)

Chương 97: Độc Tàm Môn chi thương (1)


Hai người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, lông tơ dựng ngược, kẻ địch trong bóng tối rốt cuộc là người hay là ma?
Làm sao có thể chỉ nghe thấy tiếng, không thấy bóng dáng!
Mày Chu Nghiệp gắt gao cau lại, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm, hắn sống lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu gặp phải đối thủ kì dị như thế này!
Loại cảm giác này, khiến hắn bất lực, giống như đánh một quyền lên bông vậy, không có chút tác dụng nào.
Hít sâu một hơi, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vung xà trượng bên tay phải, từng chân nguyên hình rắn tuôn ra, trải rộng khắp nơi, hóa thành từng kết giới chân nguyên, xà tín phun ra nuốt vào, ngăn chặn tất cả đường đi!
Không để lộ một chút sơ hở nào.
Nhưng thứ khiến da đầu hắn tê dại là, tiếng bước chân kia dường như không hề bị ảnh hưởng, xuyên thẳng qua kết giới chân nguyên màu xanh biếc, dường như sắp đến gần hai người bọn họ!
Sắc mặt của hai người thay đổi nhanh, trong nháy mắt bạo lui, nhưng đột nhiên, Đặng Giác mở to hai mắt, trong mắt trần đầy không tin cùng ngỡ ngàng, hắn run rẩy vươn tay trái ra, không dám tin che cổ lại, nhưng máu tươi vẫn thấm ra, nhuộm đỏ cả bàn tay!
“Ư…Ư…”
Máu tươi rơi xuống, khiến người ta kinh sợ.
“Đặng Giác!”
Sắc mặt Chu Nghiệp tái mét, lửa giận ngập trời, hắn căn bản không thấy hình bóng của bất cứ vũ khí nào, nhưng cổ họng của Đặng Giác rõ ràng là bị vũ khí sắc bén cắt đứt!
“Lăn ra đây cho lão tử!”
Hắn rống to, Đặng Giác là hi vọng và tương lai của Độc Tàm Môn hắn, hôm nay ngã xuống, mà thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều, hôm nay Độc Tàm Môn, chẳng khác nào đã bị diệt môn!
Trong lòng hắn phẫn nộ đến cực điểm, mặc dù Ma Môn không có lòng tin, nhưng tông môn mà hắn phấn đấu cả đời lại hôi phi yên diệt ở trước mắt hắn, sao hắn có thể không giận được!!
Ầm!
Ma quang ngập trời rồi đột nhiên bùng nổ, màu xanh biếc cuồn cuộn lan tỏa khắp tám hướng, gần như che lấp hết tất cả, bao phủ tất cả mọi thứ vào trong độc quang!
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn liếc nhìn, lúc này thân hình của lão già cổ hủ này khí huyết khởi động, một làn sóng chân nguyên hùng hậu như sóng to sông lớn, quét qua phạm vi hơn mười trượng!
Rắn dài gầm thét, bọ cạp độc gầm nhẹ, từng vật kịch độc từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy tới, dày đặc nhi nhít, sau đó trực tiếp nhảy thẳng vào trong ma quang màu xanh biếc, thân hình tan rã, nhưng lục quang lại nồng đậm hơn, một số gần như phát lam!
Lấy hàng nghìn hàng vạn độc vật chi khu, đúc nóng độc quang đến cực hạn!
Sợi tóc mỏng của Chu Nghiệp trực tiếp rơi xuống, vết lốm đốm trên mặt dường như cũng biến mất hết, một khí tức dũng mãnh lan truyền ra, khiến người ta chấn động.
“Ở chỗ này!!”
Ánh sao trong mắt hắn chợt lóe lên, một bóng dáng mờ nhạt gần như không thể nhìn ra chợt lóe lướt qua, nhưng lại khiến tinh thần của hắn bị chấn động, mộc trượng trong tay như hình với bóng, đột nhiên nện xuống!
Keng!
Một sợi kiếm quang màu xám mờ nhạt hiện ra, thân hình của Dự Nhượng hơi nhoáng lên một cái, lại một lần nữa biến mất không thấy.
“Đáng ghét!”
Sắc mặt Chu Nghiệp lạnh như băng tràn đầy tức giận, rõ ràng đã bắt được người này ra, nhưng lại để hắn chạy mất!
Lần sau còn muốn khiến hắn lộ ra, thì khó rồi!
Xoẹt!
Đúng lúc này, bên trái Chu Nghiệp, thân hình Dự Nhượng đột nhiên hiện lên, mặt không biểu cảm, sắc mặt lạnh lùng, trường kiếm trong tay như một quang mang cực kì u ám, đâm về phía Chu Nghiệp!
Hả?
Chu Nghiệp sửng sốt, lập tức vui mừng khôn siết, sát khí trên mặt nổi lên, vậy mà lại tự đi ra?
Mộc trượng đánh ra, như một con rắn độc cực lớn, nhếch miệng nhe răng, nuốt gặm cắn xé!
Nhưng đột nhiên, phía bên phải thân hình của hắn, lại có bóng dáng của Dự Nhượng xuất hiện, mặt vẫn không biểu cảm như vậy, vẻ mặt lạnh lùng, cầm trường kiếm trong tay, im hơi lặng tiếng đâm ra!
Chu Nghiệp biến sắc, trong lòng kinh hãi, thét dài một tiếng, mộc trượng bên tay phải vẫn ném về bóng dáng phía bên trái kia, còn tay trái, ngọn lửa màu xanh trong nháy mắt bùng lên, lập tức chụp về phía bên phải!
“Tài cán nhỏ mọn!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khó coi, hai thân ảnh ắt hẳn có một cái là giả, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy, phảng phất cứ như hai thân ảnh là thật, nhưng sao có thể vậy được?!
Không nhanh vì quá nhanh, hắn đã nhận ra có gì đó sai sai, hai bên trái phải, năng lượng kiếm khí bay vút lên trời, sắc bén vô cùng, kiếm quang bao phủ chém ra, tất cả lại đều là thật!
Chuyện gì vậy cà?
Hắn cau mày và vô cùng sửng sốt, đây là chuyện gì đây?
Nhưng ngay sau đó, hắn không bị sốc nữa, mà là sự sợ hãi và kinh hoàng.
Sau lưng hắn, một thân ảnh thứ ba đột nhiên xuất hiện, cùng một luồng kiếm đánh tới, Thiên Ngoại Phi Tiên, như chưa hề đụng phải một chút hơi hám khói lửa nào, không chút tăm hơi nào!
Phụt!
Một ngụm máu phun ra, Chu Nghiệp lảo đảo về phía trước mấy bước, sắc mặt trắng như tuyết, một thanh trường kiếm xuyên qua trước ngực, cực kỳ đỏ tươi.
Vẻ mặt hắn tràn đầy vẻ không tin, như đang ở trong giấc mộng, cúi đầu nhìn thanh kiếm nhuốm máu cắm trên ngực, nở nụ cười khổ sở, vô cùng tiêu điều.
Đến lúc này, Độc Tàm Môn tận diệt!
……


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất