Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 58: Trẻ nhỏ có gan lớn 3

Chương 58: Trẻ nhỏ có gan lớn 3


“Cô dám nói con tôi như vậy hả?” Thích Ngọc Tú trực tiếp đấm thẳng vào mặt cô ta.
Điền nhị tẩu la lên thất thanh: “A!"
Một đấm đi qua khiến một con mắt cô ta tím bầm.
Điền nhị tẩu thét lên một tiếng chói tai, nghe như tiếng gà kêu thảm thiết.
Điền tam tẩu thế nhưng đã quay người, nhanh chóng bỏ lại chị dâu mà chạy đi, lủi ra thật xa.
“Giết người rồi!” Điền tam tẩu vừa chạy vừa kêu toáng lên.
Thích Ngọc Tú nhặt lên một cục đất cứng, trực tiếp ném thẳng vào lưng cô ta, khiến người đang chạy lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống theo tư thế chó ăn bùn. Điền tam tẩu khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, hốc mắt tức khắc đỏ lên, ủy khuất nhìn Thích Ngọc Tú. Giọng Thích Ngọc Tú có chút lớn: “Thứ hai người các cô mới ăn buổi sáng không phải cơm mà là phân người đúng không? Không phải tôi đã nói rồi sao? Các người hãy cút xa ra một chút cho tôi, đừng có tới trước mặt tôi mà phun phân. Những gì tôi nói các người không nhớ được đúng không? !"
Người có lỗ tai không nghe được rõ ràng thường nói rất lớn, Thích Ngọc Tú cũng như vậy.
“Người nào dám tới trước mặt tôi mà nói xấu con tôi, tôi sẽ đánh chết kẻ đó!"
“Chị chị chị... sao chị có thể động thủ ? ??” Lúc này Điền nhị cũng chạy tới: “Chị là trưởng tẩu, sao chị lại không có chút nào......"
“Chú câm miệng lại cho tôi. Chú là cái thá gì chứ! Còn dám nói với tôi cái gì trưởng tẩu với không trưởng tẩu? Anh cả của chú vẫn còn là trưởng tử trong nhà đấy, chú có chút tôn kính nào với anh ấy không? Anh ấy đã đi rồi, chú làm người lớn vai cha chú trong nhà mà có giúp đỡ cháu trai cháu gái được chút ít nào hay chưa? Đúng là cái loại máu lạnh chó chết, còn có mặt mũi chạy tới trước mặt tôi mà giảng đạo lý hả? Mặc kệ chú hay là vợ chú, đều cút ra xa một chút cho tôi. Lại để tôi bắt gặp các người nói xấu con tôi thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu. Thật là, không dạy dỗ các người một chút, các người liền không biết thế nào là trời cao đất rộng!"
Điền nhị tức đến cả người run rẩy. Hắn đỡ vợ đứng lên, đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn Thích Ngọc Tú.
“Thứ đàn bà đanh đá, thứ đàn bà điêu ngoa......” Hắn chỉ thẳng tay vào mặt Thích Ngọc Tú mà mắng.
Đúng lúc này, Bảo Châu đột nhiên oa một tiếng, gào lên khóc: “Không được bắt nạt mẹ con! Hai người không được bắt nạt mẹ con!"
Tiểu Bảo Châu dang hai cánh tay bé nhỏ, chắn trước người Thích Ngọc Tú, nói: “Chú hai, chú đừng đánh mẹ con! Mẹ con chỉ vì bảo vệ con mà thôi! Chú muốn đánh cứ đánh con đây này. Hu hu!"
Điền nhị: “Hả?"
Tiểu Bảo Châu lại khóc to hơn: “Thím hai, thím mắng con cũng không sao, thím không thích con cũng không sao mà"
“Có chuyện gì vậy? Mấy người này, chuyện gì đang xảy ra thế? Điền nhị, anh hay thật đấy, đến cả một đứa trẻ con cũng ra tay bắt nạt được. Có phải anh muốn lên trời rồi không hả?"
Đại đội trưởng len lỏi qua đám người, bước nhanh tới nói: “Vợ của Điền nhị, lại là cô sao? Cô bị ngứa da hả? Cả ngày gây chuyện khắp nơi, không thể yên tĩnh nổi một lát phải không?"
Đại đội trưởng kéo cái giá. Ông xoa đầu Tiểu Bảo Châu, nói: “Bảo Châu ngoan, người lớn cãi nhau, cháu đứng qua bên kia đi nhé."
Ông chỉ vào Điền nhị: “Anh đúng là có tiền đồ đấy nhỉ? ! Anh trai anh không còn nữa, anh lại cùng vợ đi bắt nạt cháu gái mồ côi của mình. Anh xem anh sống thế giống người không hả? Tôi thấy vợ của Điền đại đánh còn nhẹ lắm, người ta nên đánh cho anh nửa tàn phế mới đúng, đến lúc đó xem anh còn nhảy tưng tưng khắp nơi được nữa không? Chó má! Ngay cả một người đàn bà cũng không bằng, còn có mặt mũi ở chỗ này mà nói chuyện à?"
“Đại đội trưởng..."
“Câm miệng! Anh gọi tôi làm gì, nếu mấy người các anh còn gây thêm chuyện thì đừng trách tôi không khách khí. Lúc này trong thôn chuyện gì quan trọng nhất? Mấy người nói xem, chuyện gì là quan trọng nhất?"
“Thu hoạch vụ thu...” Tiểu Bảo Châu ngọt ngào lên tiếng.
Đại đội trưởng mắt sáng lên, gật đầu: “Anh xem, trẻ con nhà người ta mới mấy tuổi đầu cũng đã biết thu hoạch vụ thu là quan trọng nhất. Còn mấy người thì sao? Làm việc thì không ra sao, nhưng gây chuyện thì lại rất giỏi. Tôi nói cho anh biết nhé, Điền nhị, anh quản tốt công việc của anh cho tôi, đồng thời dạy dỗ vợ của anh cho cẩn thận đàng hoàng lại đi. Nếu để cho tôi biết hai người lại gây chuyện, tôi liền không khách khí thêm đâu! Được rồi, mở họp!"
Điền nhị thật sự không hiểu lắm, chuyện vợ hắn và chị dâu cãi nhau, thế nào lại liên quan đến thu hoạch vụ thu rồi?
Này là hai chuyện có quan hệ với nhau sao?
Căn bản là không có mà!
Nhưng thấy đại đội trưởng từng bước từng bước dẫm thật mạnh lên lời hắn định nói, hắn lại không dám nói thêm câu gì nữa.
Điền nhị tẩu thấy chồng mình vô dụng như vậy, bực tức chạy tới véo tay hắn, nói: “Anh thế mà không giúp vợ anh! Tại sao anh lại không giúp vợ anh chứ?"
Điền nhị hít một hơi, nói: “Vợ ơi, nhẹ tay một chút.
1021 chữ


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất