Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 64: Chương 64

Chương 64: Chương 64


Tiểu Bảo Châu khẽ vẫy hai tờ giấy trên tay, hỏi: “Chị ơi, mẹ em không biết nhiều chữ đâu. Chúng em có mang về cũng chưa chắc xem hết được. Chị có thể đọc cho chúng em nghe được không?” Khương Việt: “Được! !!"
Khương Lãng ở bên cạnh vội vàng nói: “Anh cũng đọc được"
Khương Việt thấy em trai tranh đọc với mình, bất đắc dĩ nói: “Em đứng qua một bên đi. Hai đứa lại đây, chị dạy cho các em.
Khương Lãng tiếp tục nói: “Chị phải đọc đi đọc lại vài lần nhé, để cho hai đứa nhớ kỹ nội dung, không cần dùng tới tờ giấy này nữa.
Khương Việt: “Sao em nói nhiều thế nhỉ? Đừng có làm chậm trễ chuyện của chị.
“Mấy loại phôi nấm này không thể bảo quản vĩnh viễn được, chỉ có thể để một thời gian..."
Khương Việt giảng nghiêm túc, Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu cũng vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Bốn người lớn và hai đứa trẻ con, ngồi xếp bằng thành một vòng tròn, lớp học nhỏ cứ như vậy mà bắt đầu.
Tuy rằng Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn còn rất nhỏ tuổi, nhưng năng lực lý giải lại khá tốt, rất nhanh đã hiểu ý tử của Khương Việt.
Kỳ thật chính Khương Việt cũng chưa hiểu lắm.
Nhưng mà, thấy hai đứa bé cứ liên tục gật đầu khiến cô cảm thấy hoài nghi sâu sắc đối với chỉ số thông minh của mình. Ba người trưởng thành ngồi cạnh đồng dạng cũng có cùng suy nghĩ với cô.
Mấy người bọn họ, ngay cả Hứa Đình nhà ở nông thôn cũng chưa từng chính thức trồng trọt, cho nên đối với những từ ngữ dùng trong nông nghiệp, bọn họ không hiểu được nhiều lắm. Mấy người lớn bọn họ chỉ biết mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn nhau, lại nhìn hai đứa bé cứ “A”, “Ra là như vậy” “Đã biết đã biết” “Em hiểu rồi” “A a cái này em biết, có phải như vậy hay không. Đối với bọn họ mà nói, hai đứa bé liên tục gật đầu như vậy chẳng khác nào đang một phát lại một phát đánh vào lòng tự trọng của đám người lớn bọn họ. Thật xấu hổ quá đi!
Bọn họ thế mà không bằng cả trẻ con!
Đương nhiên, hiện tại vẫn còn chưa đến nỗi nào. Qua thêm một đoạn thời gian nữa, khi bọn họ phát hiện ra nơi này thật ra là một chiều không gian khác, lúc đó mới thật sự là khóc đổ tường thành.
Bởi vì bọn họ còn không thông minh bằng trẻ con.
Mặc dù đã đọc vô số sách xuyên qua, lại đều là thanh niên vừa học xong đại học, nhưng bọn họ không ai phát hiện ra chuyện gì không hợp lý. Đám người trưởng thành bọn họ thậm chí còn không nhạy bén bằng hai đứa trẻ của thập niên 60, bởi vì ngay lúc này đây bọn nhóc đã sớm phát hiện ra manh mối của sự bất thường này rồi. Bọn họ thì vẫn còn mơ màng hồ đồ.
Cả đám chỉ cho rằng mình đang trợ giúp những đứa trẻ nghèo trong núi lớn.
Bọn họ vốn nên gọi hai đứa trẻ trước mặt là “chú” và “dì”.
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Hiện tại, bọn họ vẫn đang nghiêm túc dạy dỗ hai đứa nhỏ.
Khương Lãng cũng muốn được thể hiện kiến thức rộng rãi của mình, hắn nói: “Hai đứa muốn có đồ ăn tươi mới trong mùa đông sao? Cái này anh biết nhé, có thể làm giá đỗ để ăn.
Vừa nhắc đến đây, Hứa Đình đã hiểu ngay, vội vàng nói chen vào: “Chị đã đọc qua sách lịch sử, cái này chị càng hiểu hơn em. Hai đứa ngày mai nhớ lên đây. Ngày mai chị sẽ mang đậu xanh lên, chị dạy hai đứa làm giá đỗ.
Cô trở về liền lên mạng tra, cái này thì cô hoàn toàn có thể làm được!
Hứa Đình vén tay áo: “Tôi chỉ sợ mình không đi nổi"
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn nhìn mấy anh chị ngươi một lời ta một lời giúp bọn nó nghĩ cách. Hai đứa trẻ nhếch lên khóe miệng, cảm thấy trước ngực như có một bông hồng nhỏ, cứ lặng lẽ, lặng lẽ tỏa hương thơm.
Vui sướng đều muốn tràn ra cả xung quanh.
Mấy anh chị này đều là người tốt.
Tuy rằng không biết tại sao lại phát sinh chuyện thần kỳ như thế này, nhưng bọn nó cũng không thấy sợ hãi, bởi vì, các anh chị này không phải người xấu.
Anh chị không chỉ đổi lương thực cho bọn nó, còn dạy bọn nó cách nuôi nấm. Mấy anh chị thật sự là người siêu siêu tốt đó.
Hai bạn nhỏ Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn bởi vì buổi sáng mở họp mà tâm trạng lo lắng không yên, đến bây giờ, sự khẩn trương đó đang chậm rãi, chậm rãi lắng xuống.
Bởi vì bọn nó vẫn có thể ăn no.
Bọn nó thực sự quá may mắn rồi.
Tiểu Bảo Châu chân thành nói: “Chị ơi, em rất vui khi được quen biết các anh chị. Chúng em thật may mắn"
Khương Việt nghe cô bé ngọt ngào nói vậy, liền chạy lại ôm ôm cô bé vào lòng, nói: “Chị cũng rất vui khi được quen biết hai đứa. Em chính là hũ mật nhỏ, vừa ngọt ngào lại vừa thông minh” Cô lại ôm lấy Tiểu Bảo Sơn, nói: “Anh trai nhỏ của em cũng là một anh trai rất bản lĩnh. Còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ em gái, cưng chiều em gái, lớn lên sẽ trở thành một chàng trai giỏi giang, anh tuấn đó nha"
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu được khích lệ, cười đến đuôi mắt đều cong cong.
“À này, bé con, em nói cho anh này nghe đi, mấy hôm trước em gọi chị là gì?” Khương Việt khẽ nhếch miệng, vô cùng đắc ý lại có chút kiêu ngạo, nói: “Nói cho bọn họ nghe đi.
1022 chữ


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất