Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 88: Chết Người

Chương 88: Chết Người


Tiêu Phàm nhìn thấy bọn hắn đều bận bịu làm việc thì lập tức tiến vào trong kho hàng. Đáng nhắc tới chính là trước khi rời đi Tiêu Phàm đã dựng 1 cái cây gỗ nhỏ bằng niệm lực tinh thần, nhưng lúc hắn về cái cây vẫn không ngã, điều này nói rõ Dương Quân cũng không có đi vào nhà kho.
Tiêu Phàm nhanh chóng thiếp đi, hắn ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh lại, niệm lực tinh thần của hắn cũng đã khôi phục hoàn toàn.
“Hửm?”
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng xe hơi, có khoảng mấy chiếc đang chạy đến chỗ này của bọn hắn. Tiêu Phàm bèn mở cửa kho hàng đi ra, mấy chiếc xe cũng dừng lại, tổng cộng có mười mấy người bước xuống xe, bên hông bọn hắn đều phình ra, không cần dùng niệm lực tinh thần thì Tiêu Phàm cũng biết bọn hắn mang theo vũ khí.
“Các ngươi là ai?”
Dương Quân trầm giọng nói.
Người cầm đầu trong mười mấy người này sắc mặt âm trầm nói:
“Dương Quân, tối hôm qua đầu lĩnh của bọn ta đã chết, trước khi chết hắn có phái Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt đi tới đây. Bọn hắn đâu?”
Dương Quân cau mày nói:
“Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt tới đây? Vậy là hắn muốn ám sát ta hay ám sát Tiêu thiếu?”
Người cầm đầu kia lạnh giọng nói:
“Cụ thể như thế nào bọn ta cũng không rõ, nhưng sau khi đầu lĩnh phái 2 người đó tới đây, kết quả đến tối thì chết. Có phải do các ngươi ra tay không?”
Tang Uy chết thì thủ hạ của hắn tất nhiên sẽ tranh đoạt quyền lợi lẫn nhau, ai có thể điều tra ra lí do Tang Uy chết đầu tiên sẽ chiếm được ưu thế không nhỏ, cũng rất có thể sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.
Dương Quân cười lạnh nói:
“Tang Uy chết trong sào hang ổ của hắn, khoảng cách từ đây tới đó cũng hơn ngàn dặm, ý của ngươi là chúng ta chạy tới đó giết hắn, xong lại trốn trở về sao? Ngươi mau cút xa một chút cho ta! khi Tang Uy còn sống, hắn đối với ông chủ của ta còn phải khách khí, hiện tại hắn chết rồi, các ngươi cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn hắn hay sao?”
Nói tới đây Dương Quân lập tức móc điện thoại ra từ trong túi.
“Rào!”
Vài họng súng lục lập tức chĩa về phía hắn, Dương Quân không thèm để ý, mặt không đổi sắc mà gọi cho Đường Tại Thiên:
“Ông chủ, thủ hạ của Tang Uy đến đây nghi ngờ chuyện Tang Uy chết liên quan tới chúng ta, bọn hắn ai cũng đem theo vũ khí.”
Đường Tại Thiên trầm giọng nói:
“Ngươi mở loa ngoài đi.”
Dương Quân lập tức mở loa điện thoại, âm thanh lạnh như băng của Đường Tại Thiên từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến:
“Trong vòng 1 phút các ngươi mau chóng cút hết cho ta, nếu không ông đây mời Kim tướng quân tới tiêu diệt các ngươi.”
Mặt mấy người nghe hiểu tiếng Hoa lập tức biến sắc.
“Tiêu thiếu, ngươi không sao chứ?”
Ngữ khí của Đường Tại Thiên chậm lại rất nhiều.
Tiêu Phàm nói:
“Ông chủ Đường, nếu bọn hắn không tới chúng ta cũng không biết Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt gì đó đã từng tới đây đâu, chuyện này bọn hắn nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích.”
Đường Tại Thiên trầm giọng nói:
“Tiêu thiếu ngươi cứ yên tâm đi, lần trước Tang Uy phải bồi thường 5000 vạn, vậy mà còn dám phái người qua đây, Đường Tại Thiên ta cũng không phải là người dễ chọc. Ta bây giờ sẽ lập tức gọi điện thoại cho Kim tướng quân.”
Người dẫn đầu trong bọn người kia vội vàng nói:
“Ông chủ Đường, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Bọn người Tiếu Diện Hổ tới đây cũng không phải gây phiền phức cho Dương Quân bọn hắn, bọn hắn tới đây là do có nhiệm vụ thôi, hiện tại bọn ta đi ngay đây.”
Mười mấy người nhanh chóng lên xe rời đi.
Bất quá bọn hắn cũng không có đi quá xa, bọn hắn muốn tìm người hỏi thăm một chút, rất nhanh bọn hắn đã thu hoạch được một vài tin tức. Sáng sớm Tiêu Phàm còn đi ra ngoài mua bữa sáng, Dương Quân còn gọi người qua lắp camera.
“Độc Lang, có phải lão đại chết không có quan hệ với bọn hắn không?”
“Dựa theo thời gian thì có thể không kịp.”
Một người trong đó nói.
“Ừm.”
Tên cầm đầu Độc Lang cũng gật đầu đồng ý:
“Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt có phải chết trên tay bọn họ không?”
“Cái này thì có khả năng... Nhưng mà chúng ta có cần báo thù cho bọn hắn không? Đường Tại Thiên không phải là người dễ chọc, chúng ta cũng không cần bởi vì bọn hắn mà đắc tội Đường Tại Thiên chứ.”
Độc Lang trầm mặc một hồi lâu rồi nói:
“Được rồi, trở về thôi.”
Hết buổi sáng, Dương Quân bị Tiêu Phàm đuổi đi, đêm khuya dần buông xuống.
“Cháu ngoan, ngươi cực khổ rồi.”
Tiêu Hải nói.
Tốn hơn 1 tiếng, rốt cuộc Tiêu Phàm cũng đã truyền hết vật tư trong kho cho Tiêu Hải.
“Gia gia, tình hình ở chỗ của ngươi vẫn tốt chứ?”
Tiêu Phàm hỏi.
Tiêu Hải cười haha nói:
“Có chỗ Đường đao mà ngươi gửi tới lần thứ hai kia, thực lực mấy tướng sĩ thủ hạ của ông nội lại tăng lên không ít, hơn nữa gần đây ta lại thu được thêm vài người, tổng cộng đã có 15 vạn binh lính rồi.”
Tiêu Phàm gật đầu, tính ra dù là 15 vạn người, thì 1 vạn tấn lương thực mà hắn gửi tới cũng đủ để bọn hắn ăn được rất lâu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất