Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 052: A mẫu sắp đi rồi.

Chương 052: A mẫu sắp đi rồi.

Mà cũng lúc này, ở bên trong điện, Lữ hậu đang cùng muội muội của mình trò chuyện gì đó, sắc mặt hai người trông đều có vẻ không tốt cho lắm.

"Trong thư hắn nói, đã đánh lui Hàn vương Tín, nhưng Bành Việt lại phản rồi, hình như bệ hạ đã phái người đi bắt ông ta."

"Chư hầu vương khác họ ngày nào chưa trừ, trong nước ngày đó còn chưa thái bình."

"Bành Việt đã phả, vậy Anh Bố thì sao?"

"Anh Bố nhất định sẽ phản, người duy nhất không tạo phản hẳn chỉ có Lư Quán thôi."

"Vậy muội phải trả lời thư thế nào đây?"

"Muội bảo với hắn cần phải thuyết phục bệ hạ, để bệ hạ mạnh tay ...." Lữ hậu nói được nửa câu thì dừng lại, bà biết tính Lưu Bang lắm, ở loại chuyện này ông ta rất dễ bị tình cảm chi phối, quyết định nói :" Thôi vậy, muội không cần viết thư trả lời nữa, ta tự đi một chuyến."

…………….. ………………

Lưu Trường vừa mới tới Thiên Lộc Các, tất cả các hoàng tử đọc sách ở đó liền nhìn nó cười, như chỉ đợi nó tới, quả nhiên có người kêu lên:" Trường đệ! Mông đệ lại thêm vết thương mới rồi."

Nó không trả lời, cúi đầu ngồi trước bàn của mình, lấy sách ra, tiếp đó là bút mực, vờ như không nghe thấy gì cả, chuyện lần này nó hơi chột dạ, chứ làm gì chịu để người ta trêu chọc thế.

Bọn họ lại cố ý nói lớn:" Nghe nói đệ cướp đồ ăn vặt của một cô bé hả?"

Lưu Trường trợn tròn mắt:" Sao huynh dám vấy bẩn thanh bạch của ta?"

"Thanh bạch cái gì? Có người hôm trước tận mắt nhìn thấy đệ cướp đồ ăn vặt của người ta, bị mẫu hậu treo lên đánh."

Lưu Trường mặt đỏ au, trán nổi lên từng sợi gân xanh, tranh luận :" Sao có thể gọi là cướp?

Đệ chỉ hỏi nó mua ở đâu? Có thể tính là cướp được không?".

Tiếp đó trong giờ học, miệng nó cứ lẩm bẩm những lời khó hiểu cái gì mà "phải giết", "quân tử báo thù", khiến mọi người cười rộ lên, trong ngoài Thiên Lộc Các tràn ngập không khí vui vẻ.

Lưu Trường là cỗ máy tạo niềm vui trong cung, ở cái nơi trầm lắng, trang trọng này, tất cả mọi người đều nghiêm mặt. Chỉ có Lưu Trường có thể mang tới niềm vui cho mọi người, chuyện cười ở trong cung có thể khiến người ta ôm bụng cười thì có tám chín phần do Lưu Trường làm ra.

Ví như cái gì mà Lưu Trường chạy loạn trong cung, kết quả xô vào ngự sử đại phu, thế là ngự sử đại phu trên triều nghị đề xuất một bộ quy định lễ nghi trong cung. Bao gồm không được đi nhanh, không được xô vào ngự sự v.v..v.. Rồi lại như chuyện Lưu Trường cướp đồ ăn vặt của tiểu cô nương, kết quả người ta là nữ nhi của Vũ Dương hầu, bị Lữ hậu treo lên đánh.

Trong bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tới cả hít thở cũng khó khăn đó, có trò cười sống như vậy, cũng là chuyện vui.

Thứ khác còn được, nhưng sự kiện cướp đồ ăn vặt đích thực đóng đinh Lưu Trường lên giá sỉ nhục. Lưu Trường đôi khi cũng nghĩ, sử sách sẽ viết gì về mình đây?

Hậu nhân nếu xem trên sử sách thấy Lưu Bang có nhi tử ngang nhiên cướp đồ ăn vặt của cô bé trong cung, họ sẽ ôm bụng cười, hay là nhổ nước bọt, mắng một câu cặn bã?

Lưu Trường thấy, mình phải làm gì đó, không thể vĩnh viễn đóng đinh trên giá sỉ nhục của lịch sử, bị đời sau phỉ nhổ được.

Trong tất cả những người cười nhạo nó, Như Ý là người cười dữ nhất, điều này khiến thù oán của hai người lần nữa thăng cấp. Nhưng vì hạn chế của tuổi tác và mồm mép, đa phần

Lưu Trường là bên thua thiệt. Có một lần, nó tràn trề tự tin kiếm con rết lớn, sau đó đặt dưới chân Lưu Như Ý, muốn dọa hắn.

Kết quả Lưu Như Ý không sợ còn mừng, rút bội kiếm ra, chém đứt con rết, sau đó khoe khoang một cách vô sỉ:" Ta rốt cuộc cũng có thành tựu giống phụ hoàng rồi."

Phì, ngươi xứng à?

Sao ngươi bốc phét còn hơn ta thế?

Dù sao thì đám con của Lưu Bang đa phần thích bốc phét, chỉ là Lưu Khôi trung thực thật thà là ngoại lệ. Có những lúc mấy huynh đệ tụ tập lại với nhau bốc phét, Tứ ca luôn bốc phét về sách lược chấp chính của mình trong tương lai, theo như lời hắn nói, dường như hắn tới nước chư hầu nào là có thể biến nước chư hầu đó còn giàu có hơn cả nước Tề.

Như Ý thì khỏi phải nói nữa, hắn lúc nào mà chẳng bốc phét mình sẽ giống phụ hoàng, thế nào cũng lập nên kỳ công bất thế.

Lưu Khôi cũng thi thoảng bốc phét về quan hệ của mình, bốc phét mình ở trong cung quen biết tất cả cận thị, còn có giao tình không tệ với họ

Vì thế Lưu Trường chỉ thấy bọn họ thật không biết xấu hổ, chỉ có mình là tốt, xưa nay luôn thực sự cầu thị, không dính cái thói xấu thích bốc phét của phụ hoàng.

Lưu Doanh cũng thế, mặc dù hắn luôn nói về thiếu xót của mình ở các phương diện, chưa bao giờ nói ưu điểm của mình, nhưng mà vấn đề là, hắn cứ lấy bản thân ra so với nhân vật thuộc cấp bậc nóc nhà. Thiếu điều nói "trị quốc không bằng Tiêu Hà, đánh trận không bằng

Hàn Tín, mưu lược không như Trương Lương".

Này, trước khi ngươi so bản thân với những người đó, có thể lấy gương ra mà soi không hả?

Lưu Trường cảm thấy đám con cái bọn họ mỗi người đều kế thừa một ưu điểm của Lưu Bang, đại ca kế thừa nhu, nhị ca kế thừa thiện, Như Ý kế thừa xấu, tứ ca kế thừa nhân, ngũ ca kế thừa ông hòa, lục ca kế thừa .... Kín tiếng? Bát đệ giờ còn nhỏ chưa nhìn ra, nếu nhất định muốn nói thì nó khóc như phụ hoàng hát vậy.

Còn mình à, cơ bản là kế thừa hết toàn bộ ưu điểm đó, làm việc ôn hòa, làm người thiện lương, nhân nghĩa quân tử, ôn hòa khiêm tốn, không khoe khoang, ài, thật là hoàn mỹ.

" Trước đó không lâu đệ còn nói muốn theo Vũ Dương hầu tập võ, nhưng lại bắt nạt con gái nhà người ta ... Ta thấy đệ cân nhắc tìm một lão sư khác đi." Lưu Hằng khuyên nhủ:

"Gì, con quỷ mách lẻo đó là nữ nhi của Phàn Khoái à?"

"Trời ơi ... Ngay cả điều đó mà đệ cũng không biết à?? Đọc thêm ít sách đi, được không?"

Lưu Trường có hơi choáng, nó nghĩ tới vóc dáng của Phàn Khoái, đột nhiên có chút khiếp đảm, nó nhìn Lưu Hằng hỏi:" Tứ ca, hỏi huynh chuyện này nhé?"

"Đệ nói đi."

"Nếu như Vũ Dương hầu muốn đánh đệ, a phụ có ngăn ông ấy không?"

"Ừm, đệ muốn nghe lời nói thật chứ?"

"Ừ, ừ."

"Tốt với tiểu nha đầu đó một chút ... A phụ mà biết, sẽ gọi Vũ Dương hầu tới cùng đánh đệ."

Cho dù có ngàn vạn lần không muốn, nhưng Lưu Trường vẫn miễn cưỡng thay đổi thái độ của mình với tiểu nha đầu kia. Tiểu nha đầu đó cũng thật là, từ sau ngày hôm đó, nó thường xuyên tới hoàng cung lượn lờ. Danh nghĩa là tới thăm đại di mẫu, thực tế là tới trước mặt Lưu Trường diễu võ dương oai, mỗi ngày mang theo món ăn vặt khác nhau, ngang nhiên ăntrước mặt Lưu Trường, còn thi thoảng làm nũng với a mẫu.

A mẫu cũng bị tiểu nha đầu đó lừa gạt, suốt ngày bế nó dỗ dành, vừa bế vừa thơm, ném luôn Lưu Trường sang bên.

Lưu Trường phẫn hận bất bình ngồi ở một bên, nheo mắt nhìn tiểu nha đầu.

"Ngươi muốn ăn không, ta đã hỏi rồi, ta nhiều tuổi hơn ngươi, gọi ta một tiếng a tỷ, ta sẽ cho ngươi ăn." Tiểu nha đầu dụ:

"Được, vậy ngươi cho ta ăn, ăn xong ta sẽ gọi."

Phàn Khanh ngoan ngoãn ngồi bên Lưu Trường, nhìn Lưu Trường thong thả ăn đồ ăn vặt của mình, mắt nó ánh lên mong đợi.

Lưu Trường rất nhanh đã ăn xong.

"Được rồi, ăn xong thì gọi đi."

"Gọi cái gì?"

"Gọi a tỷ ấy."

"Vì sao?"

"Ngươi vừa đồng ý với ta mà."

"Thế hả? Sao ta không biết, ngươi cho ta ăn rồi à? Ngươi có chứng cứ không?"

"Hu hu hu ~~~~"

.......... .................


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất