Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 060: Xá nhân của công tử Trường.

Chương 060: Xá nhân của công tử Trường.

Một lớn một nhỏ rời khỏi nơi ở của Lữ hậu, Lưu Trường hơi do dự một chút mới ngẩng đầu lên, hỏi:" Vừa rồi vì sao ngươi không nói với mẫu hậu?"

"Nói cái gì ạ?"

"Chuyện ta dùng đá ném ngươi."

Loan Bố chân thành nói:" Thần là xá nhân của công tử, công tử là chủ quân của thần, thần trông coi công tử, không phải vì hoàng hậu và bệ hạ sai bảo, mà là sửa sai cho chủ quân ... Công tử đối đãi với thần, đó là quân với thần, thần sẽ không đem chuyện này nói với người ngoài."

"Ngươi không phải là mật thám họ phải tới à?"

"Thần là thần tử của công tử."

Lưu Trường ngây ra trong chốc lát:" Đầu ngươi còn đau không?"

"Không đau ."

"Chuyện đó ... Thật xin lỗi ... Vốn ta chỉ muốn dọa ngươi ... Không ngờ chuẩn xác như thế

..."

"Không sao, có điều công tử phải nhớ kỹ, chủ nhân đương nhiên có thể tùy ý đối xử với môn khách của mình, nhưng tương lai công tử sẽ làm vương. Một vương giả phải cảm thông cho thuộc hạ, coi thần tử bộ tướng như con cái mình để đối đãi, không được có chỗ vô lễ, nếu không mang tới đại họa cho bản thân."

Có lẽ là vì không thể phản kháng được, hoặc có lẽ là lời của Loan Bố thực sự ảnh hưởng tới Lưu Trường. Dù sao thì từ đó trở đi, Lưu Trường ngầm thừa nhận cái đuôi sau lưng mình.

Rất nhanh, Lưu Bang lại lần nữa xuất phát, chuẩn bị triệt để bình định loạn Triệu Đại, còn Lữ hậu lại chẳng vội về.

Lưu Trương cũng không biết a mẫu muốn làm cái gì, nhưng bản thân nó thì phải về rồi, vốn Lữ hậu không yên tâm để nó ở một mình, nhưng nay bên cạnh nó đã có người trông coi, Lữ hậu không có gì phải lo nữa. Lưu Trường lại rất vui, trở về rồi là có thể bắt đầu cuộc sống tự do.

Thế nhưng Loan Bố lại nói:" Công tử ra ngoài trở về, không thể không chuẩn bị quà."

"Trong tất cả các công tử, ta là nhỏ nhất, bằng vào cái gì ta phải chuẩn bị quà cho họ?"

"Chính vì công tử còn nhỏ, cho nên mới phải chuẩn bị quà cho người lớn hơn. Công tử đã bao giờ nhận được quà từ huynh trưởng chưa?"

"Nhận rồi."

"Vậy công tử đã từng tặng quà lại chưa?"

"Cái này .... Ta không có tiền."

"Có thể xin hoàng hậu."

"A mẫu không cho đâu, lần nào ta cũng dùng đủ mọi cách mới lừa được ... Khụ khụ, mới có thể xin một ít."

"Nếu dùng vào chuyện đàng hoàng, hoàng hậu nhất định sẽ cho."

Lưu Trường không tin tưởng lắm, nhưng nó vẫn cứ đi gặp a mẫu, đồng thời xin tiền vì lý do chuẩn bị quà cho mọi người ở Trường An. Làm Lưu Trường vô cùng kinh ngạc là, không ngờ a mẫu lại cho nó tiền, thậm chí không chút do dự. Điều này làm Lưu Trường rất cao hứng, lại tìm được một con đường phát tài rồi.

Nó hưng phấn chạy tới bên Loan Bố:" Ha ha ha, a mẫu cho ta 3000, ta chuẩn bị giữ lại một nửa, còn lại đi chuẩn bị quà."

"Không được, công tử làm thế là lừa gạt hoàng hậu, sau này hoàng hậu còn tin công tử được nữa sao?"

"Được, được, vậy giữ lại một nghìn nhé?"

"Không được!"

"500 thì sao? Ta nói với ngươi, đây là giới hạn của ta rồi."

Cuối cùng công tử Trường mặt mày phẫn hận nhìn Loan Bố mang quà lên xe, không được, không thể lưu tình với tên này, quả nhiên vẫn phải nấu hắn mới được.

…………… ……………….

Nước Hoài Nam, Lục Huyện.

Gọi là Lục Huyện kỳ thực là một cái huyện thôi, chỉ là nó có tên là Lục.

Hoài Nam vương Anh Bố vừa mới đi săn về.

Anh Bố vóc người cao lớn, nếu chỉ luận võ lực bản thân, đem Bành Việt và Hàn Tín gộp làm một cũng không đánh được hắn. Hắn từ nhỏ thích võ, khi còn nhỏ có vị khách xem tướng cho hắn nói: Sau khi chịu hình phạt xưng vương.

Anh Bố trưởng thành phạm pháp, bị xử thích chữ vào mặt.

Anh Bố vui vẻ nói:" Có người xem tướng cho ta, nói là sau khi chịu hình phát sẽ xưng vương, giờ chắc là loại chuyện đó."

Người nghe hắn nói vậy đều trêu chọc hắn, gọi hắn là Kinh Bố.

Về sau Anh Bố tới Ly Sơn làm lao dịch, xây dựng lăng mộ Tần Thủy Hoàng, Anh Bố chuyên qua lại với đầu mục tội phạm và anh hùng hào kiệt. Sau đó dẫn một số người trốn tới nơi khác làm đạo tặc, về sau theo Hạng Lương. Rất ít người biết trước khi Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền, kỳ thực đã phái Anh Bố vượt sông tác chiến, Anh Bố chiếm ưu thế, Hạng

Vũ mới dẫn những người khác vượt sông.

Người này có dũng lực, làm tiên phong dưới trướng Hạng Vũ một thời gian dài, hắn luôn xung phong ở trên cùng, được Hạng Vũ thừa nhận. Đồng thời là tiên phong, hắn có thể nhìn ra, vũ lực của bản thân mình tuyệt đối không kém. Nhưng giống một vị có tên Bố khác cũng rất võ dụng, tên này đầu óc quá đơn giản.

Nói thế nào đây nhỉ, Hạng Vũ vốn đối xử với hắn rất tốt, mặc dù không nhận hắn làm nghĩa tử, nhưng chắc chắn không hề bạc đãi hắn. Sau đại chiến Hán Sở, Hạng Vũ đi đánh nước Tề, sai Anh Bố dẫn quân tới giúp, Anh Bố cáo bệnh không đi, chỉ phái vài nghìn quân tới cho có, hắn không bệnh thật như Bành Việt, chỉ kiếm cớ mà thôi.

Lưu Bang đánh bại quân Sở ở Bành Thành, Anh Bố lại nói bệnh nặng không đi phò tá nước Sở. Hạng Vũ vì thế mà oán hận Anh Bố, nhiều lần phái sứ giả tới trách mắng, đồng thời triệu tập hắn tiến đánh. Anh Bố càng sợ, không dám tiến đánh

Hắn không có thực lực ngư ông đắc lại, lại muốn ngồi nhìn Hán Sở đại chiến, diều này đúng là hơi ngu, hai thế lực bất kể là ai thắng cũng không bỏ qua cho Anh Bố.

Lưu Bang lén phái sứ giả tới dụ Anh Bố sau lưng Hạng Vũ.

Quả nhiên bị sứ giả dụ khị, Anh Bố lập tức "vén mấy thấy ánh nắng, toàn thân bừng tỉnh", lại "đại trượng phu há có thể dưới trướng người khác mãi?"

Sau đó Anh Bố phản bội Hạng Vũ, đứng về phía Lưu Bang, đánh bại Hạng Vũ. Lưu Bang cũng không bạc đãi hắn, phong hắn làm Hoài Nam vương.

Nhưng khi Lưu Bang bình định Triệu Đại, bệnh cũ của Anh Bố lại tái phát, lại kiếm cùng một cái cớ, bệnh rồi, không đi được, phái tướng lĩnh dẫn vài nghìn quân đi chi viện.

Lúc này Anh Bố đi săn về mà chẳng vui, nhíu mày đi nhanh vào vương cung, chưa cởi giáp trụ đã ngồi xuống thượng vị :" Nước Lương bị trừ, phải làm sao đây."

Quần thần nước Hoài Nam lúc này đứng bên trái phải, đương nhiên những người Lưu Bang an bài không có mặt, đứng ở đây đều là tâm phúc của Anh Bố, cả một đám mãng phu. Nếu mà bên cạnh Anh Bố có một mưu sĩ thôi thì đã không tới mức ngay cả một mưu sĩ cũng không có.

Nước Hoài Nam chính là một đám mãng phu, bọn họ chẳng hề biết trị quốc ra sao, mỗi ngày chỉ đi săn, diệt cường đạo. Không phải nói chứ, trị an ở nước Hoài Nam tốt lắm. Trên lịch sử vốn có, vị Hoài Nam vương tiếp theo không muốn lộ tên cũng thấy nơi này buồn chán, dã thú cũng ít, tặc khấu cũng ít, chỉ có thể tạo phản chơi.

Nghe Anh Bố hỏi, đám mãng phu dưới quyền lập tức đề nghị.

"Sở vương, Lương vương đều bị bắt rồi, người tiếp theo chính là chúng ta đó, không bằng khởi binh làm đại sự đi."

"Đúng, Lưu Bang đánh Trần Hi mà còn tốn sức như thế, nếu chúng ta khởi binh, Lưu Bang sẽ không chống nổi chúng ta!"

Nếu dứt khoát muốn hình dung thì đây là đám mãng phu rảnh tới đau bi, muốn kiếm việc để làm.

Có điều lúc này Hoài Nam vương lại có chút do dự.

Trên lịch sử, Hàn Tín và Bành Việt chết thảm, Anh Bố sau khi biết hai vị chư hầu vương nối nhau lên đường, trong lòng kinh hãi, lập tức chuẩn bị khởi sự. Nhưng nay hai vị đó còn chưa chết, điều này khiến Anh Bố có hơi do dự, không biết có nên mạo hiểm không?"

"Đại vương, Hàn Tín hai lần tạo phản mà không chết, Bành Việt tạo phản cũng chỉ bị biếm làm bình dân."

"Nay ngài đang lúc thân cường lực tráng, nếu như thành công, ngài sẽ là thiên tử, nếu thất bại, chẳng qua chỉ như bọn họ, bị lưu đầy mà thôi. Giờ mà không động đậy, đợi tới khi chúng ta già cả thì làm gì được nữa?"

….

(*) Vị Hoài Nam vương rảnh quá sau này tạo phản chính là Lưu Trường đấy.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất