Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 085: Cái chết của chư hầu vương. (1)

Chương 085: Cái chết của chư hầu vương. (1)

Ăn no một bữa, Lữ Thích Chi bảo hai đứa nhi tử dẫn Trương Yển và Lưu Trường đi chơi, Lưu Nhạc thì dẫn nữ nhi Trương Yên theo thê tử Lữ Thích Chi ra hậu viện nói chuyện nữ nhân, chỉ còn Lữ Thích Chi và Trương Ngao tiếp tục uống rượu tìm vui.

Lữ phủ rất rộng, Lữ Chủng tuy lớn một chút, nhưng không biết nói chuyện, Lữ Lộc kể cho bọn họ nghe tình hình trong phủ, giọng điệu không giấu được đắc ý, như đang giới thiệu cho hai tiểu tử ở quê lên biệt viện của mình. Mặt nó đầy vẻ khinh bỉ, hoàn toàn coi khinh hai thân thích này.

Trương Yển thật thà, tuy trong lòng không thích, nhưng vẫn gật đầu.

Còn Lưu Trường thì khác, nó tuy gật đầu nhưng lại nói:" Nói hay lắm, cái phủ đẹp đẽ mỹ quan thế này, làm ta nhìn mà mót tiểu, không đái một bãi thì không phải với mỹ cảnh."

Nói rồi nó đi tới một góc, cởi đai lưng ra.

Lữ Lộc biến sắc mặt:" Không được."

"Có gì không được?" Lưu Trường mặt mày hung dữ quát trả, Lữ Lộc sợ hãi vội vàng lui mấy bước, không dám phản bác.

"Nơi này không phải chỗ thoải mái nhất, hậu viện còn nơi đẹp hơn."

Trương Yển cũng bị Lưu Trường nổi giận dọa không dám nhúc nhích.

Lưu Trường giải quyết xong vấn đề nhỏ, đi tới trước mặt Lữ Lộc lau tay lên người nó:" Nếu không có a phụ ta, ta không thể quát tháo ở nơi này, nếu không phải có a phụ ngươi, ngươi cũng không thể ở trong tòa phủ thế này .... Đợi khi nào bằng vào chiến công có được phủ đệ của mình thì hẵng khoe khoang với người khác, nếu không đừng tưởng mình hay ho, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Lữ Lộc không dám ho he thêm câu nào.

Còn ở trong phòng, Trương Ngao và Lữ Thích Chi uống tới say lướt khướt.

"Bệ hạ xuất chinh, khi nào mới về?"

Lữ Thích Chi cười lớn:" Nếu như Anh Bố chuẩn bị tạo phản từ lâu, vậy thì tên đại phu Hoài Nam kia nói thật, như thế phải mất hai ba năm hoặc lâu hơn. Nếu Anh Bố chưa chuẩn bị tạo phản, tên đại phu kia vu cáo, bệ hạ vài tháng sau sẽ mang đầu lâu Anh Bố về."

"Kẻ vu cáo là đáng hận nhất." Trương Ngao chẳng biết nghĩ tới cái gì, nâng chén rượu uống cạn:

........... ................

Tại nước Yên xa xôi.

"Người đâu, bắt lấy cho ta." Lư Quán hạ lệnh, Yên giáp sĩ xông tới ấn đại phu Trương Thắng xuống đất:

Trương Thắng vùng vẫy, nhưng bị giáp sĩ đè mạnh, râu mài xuống đất, thở dốc kêu lớn:" Đại vương, thần một lòng trung thành, đại vương, vì sao lại giết thần?"

Lư Quán và Lưu Bang sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lúc này đã không còn trẻ nữa, trên mái đầu đã có những sợi tóc xám.

Nếu luận quân công, kỳ thực Lư Quán không cách nào so với loại mãnh nhân như Tào Tham, Hạ Hầu Anh, nói quá đáng một chút, cho dù là Trần Hi tạo phản trước đó, quân công cũng hơn Lư Quán nhiều. Nhưng Lư Quán lại là huynh đệ tốt nhất đời này của Lưu Bang.

Là huynh đệ thân mật còn hơn cả thân huynh đệ của Lưu Bang.

Hai người chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, suốt cả ngày dính lấy nhau, khi Lưu Bang biết nói thì Tiểu Lư Quán đã ngồi trước mặt Lưu Bang, nghe đại ca sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm bốc phét.

Lưu Bang nhỏ tuổi trọ trẹ nói với Lư Quán:" Nếu làm thành chuyện lớn, ngươi sẽ là huynh đệ thân tín nhất của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cho ngươi ăn thật nhiều thịt."

Tiểu Lư Quán luôn theo sau đại ca, nhảy tưng tưng đi theo, Lưu Bang dẫn nó đi trộm quả nhà mình, bị Lưu lão thái công đuổi đánh, đánh luôn cả hai.

Lớn lên rồi Lưu Bang dẫn Lư Quán đi khắp nơi đánh nhau với người ta, hắn theo sau Lưu Bang, cầm cái gậy gỗ, hai đứa đánh cho trẻ con trong huyện không dám chống lại, bọn chungs thấy Lưu Bang đều phải gọi đại ca. Khi Lưu Bang bốc phét trước mặt bọn trẻ con, Lư Quán luôn ở bên thổi phồng, hai người phụ họa nhau, làm Lưu Bang sớm thành vua trẻ con.

Sau đó nữa Lưu Bang vì phạm pháp mà bị kiện cáo, hắn trốn ở nhà Lư Quán, mà Lư Quán nợ tiền người ta, Lưu Bang trộm đồ trong nhà để trả nợ cho hắn.

Trưởng thành rồi, Lưu Bang lòng mang chí lớn, chuẩn bị rời nhà, đi nương tựa Tín Lăng Quân mà hắn khâm phục đã lâu, Lư Quán vì hắn mà gom góp tiền đi xa. Lưu Bang hứa với Lư Quản, đợi mình ở chỗ Tín Lăng Quân làm môn hạ rồi sẽ đón Lư Quản tới.

Rồi sau nữa Lưu Bang khởi binh, Lư Quán đi theo bên cạnh, tuy không có tài năng chính trị như Tiêu Hà, cũng không giỏi đánh trận như Phàn Khoái, không có can đảm như Hạ Hầu Anh, nhưng Lưu Bang luôn chiếu cố hắn, sáng tạo cơ hội cho hắn kiếm quân công, bổ nhiệm hắn làm thái ý. Sau khi Yên vương cũ tạo phản, Lưu Bang liền phong huynh đệ tốt nhất của mình làm Yên vương.

Lư Quán phẫn nộ nhìn đại thần của mình, chất vấn:" Vì sao ngươi muốn mưu phản, vì sao câu kết với Hung Nô, câu kết với Trần tặc? Quả nhân đã đem chuyện của ngươi tấu lên bệ hạ, ngươi đợi chém cả nhà đi."

"Đại vương! Trước khi chết thần chỉ có một câu, xin đại vương lắng nghe." Trương Thắng hét lên, thấy Lư Quán không để ý, hắn lại nói:" Xin đại vương niệm tình thần đi theo bao năm, để thần nói hết di ngôn!"

Lư Quán có hơi do dự, ông ta không phải người máu lạnh, gật đầu ra hiệu cho giáo sĩ buông Trương Thắng ra.

Trương Thắng bấy giờ mới nói:" Mấy năm qua, Sở vương, Hàn vương, Lương vương, Triệu vương cả Yên vương ban đầu đều bị lần lượt diệt trừ. Điều này đủ chứng minh, bệ hạ có ý trừ đi chư hầu khác họ. Nay chỉ còn lại đại vương và Hoài Nam vương, nếu Hoài Nam vương bị giết, người tiếp theo bị diệt vong chính là đại vương đó."

"Câm mồm! Tình nghĩa giữa ta và bệ hạ, ngươi làm sao mà biết được? Bệ hạ tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như thế!" Lư Quán phẫn nộ:

"Đại vương, xin khoan thứ cho lời tiếp theo của thần, công lao của ngài, kém xa của Sở vương và Lương vương, địa vị vốn có cũng không bằng Triệu vương và Hàn vương. Nói tới thân cận, Triệu vương vốn là nữ tế của bệ hạ, thế thì sao? Thần biết đại vương không có tâm tư làm phản, nhưng các chư hầu vương khác đều có ý tạo phản hay sao?"

"Thái phó của Lương vương vu cáo, chẳng lẽ bệ hạ không biết? Thẩm tra quan lại của ông ấy, chẳng lẽ lại không biết? Nhưng bệ hạ vẫn vờ như không biết, diệt trừ quốc gia của ông ấy, biếm ông ấy thành tội nhân."

"Nói Sở vương muốn tạo phản, Sở vương phản sao? Vẫn bị bắt cho vào xe tù, đưa về Trường An."

"Thuộc hạ của Triệu vương mưu phàn, nếu không có hoàng hậu và công chúa cầu xin, hắn còn sống nổi không?"

"Nay bệ hạ lại đưa tới một lá thư, nói có người tố cáo Hoài Nam vương mưu phản, vì thế dẫn binh đi thảo phạt.

"Chuyện như thế sớm muộn cũng rơi lên người đại vương, khi đó ai bảo vệ đại vương?

Trương Thắng rơi lệ bi thương nói.

Lư Quán nghe những lời đó cũng sinh ra chút do dự, ông ta rất muốn phản bác gì đó, nhưng không nói được gì cả:" To gan, sao ngươi dám ... Dám ly gián giữa ta và bệ hạ ... Bệ hạ sẽ không đối xử với ta như thế! Không đâu! Ta tuyệt đối không mưu phản!"

Trương Thắng nghiêm túc nói:" Thần biết đại vương yêu quý bệ hạ, cũng biết đại vương sẽ không mưu phản, thần không phải muốn đại vương mưu phản. Thần chỉ hi vọng đại vương có qua có lại với Hung Nô, để bệ hạ không dám ra tay ... Chỉ cần giữ được bản thân là tốt rồi, đó là suy nghĩ của thần."

"Thần đã nói hết, xin đại vương giết thần đi.

Lần này Lư Quán ngần ngừ không thể hạ lệnh, ông ta dằn vặt rất lâu :" Quả nhân, quả nhân viết thư cho bệ hạ, giữ mạng cho ngươi và tông tộc, lời thế này về sau đừng nói nữa ... Quả nhân sẽ không mưu phản."

...................... ..........................


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất