Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 090: Có người ý kiến.

Chương 090: Có người ý kiến.

Trong phủ thừa tướng, Tiêu Hà nhìn nhi tử ngồi ngay ngắn trước mặt không biết làm sao.

Ông ta có hai nhi tử, trong đó trưởng tử Tiêu Lộc đã lập gia đình, Tiêu Lộc là người trầm ổn, đầu óc tỉnh táo, không cần ông phải lo nữa. Nhưng đứa thứ tử này thực sự không biết như thế nào mà luôn chậm hơn người khác nửa nhịp, ngu ngu ngốc ngốc, nói chuyện với nó cũng phải đợi rất lâu mới đáp.

Ban đầu Tiêu Hà rất sốt ruột, nghĩ đủ các loại biện pháp, cho tới một ngày, một vị môn khách nhìn thấy Tiêu Diên ngốc nghếch, đi tới chúc mừng Tiêu Hà. Tiêu Hà hỏi vì sao, môn khách mới nói với ông ta: Ngài đã là thừa tướng rồi, không có chức quan nào hiển hách hơn ngài nữa, hậu đại của ngài dù không làm gì cũng có thể kế thừa tước vị của ngài, sẽ không phải chịu khổ. So với tâm tư linh hoạt, tương lai làm vấy bẩn anh minh của ngài, sao bằng thành thật mà sống trải qua hết phần đời còn lại?

Tiêu Hà hết sức tán đồng, từ đó không bức bách đứa bé này đọc sách nữa, ngược lại tùy hứng thú của nó, muốn làm gì thì làm.

Tiêu Diên là người đôn hậu, không có toan tính, trong lòng lương thiện, tính cách mềm yếu, may là đám Chu Thắng Chi cũng không bao giờ bắt nạt nó, luôn dẫn nó đi chơi, nó ngày ngày vui vẻ chơi đùa. Tiêu Hà thấy như vậy cũng rất tốt.

"A phụ, thái tử muốn luyện sắt, cần con giúp đỡ."

Tiêu Hà nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, vì trong câu này có quá nhiều điểm gây sốc, khiến vị thừa tướng Đại Hán cũng nghẹn lời, ông trầm mặc rất lâu, hỏi:" Ai bảo con nói như thế?"

"Dạ, là đại vương."

"Công tử Trường à?"

"Dạ."

Tiêu Hà không nhịn được cười phá lên, cái thằng nhóc nghịch ngợm đó thật biết kiếm chuyện, chuyện quặng sắt thì ông ta nghe nói rồi, nhưng Lưu Trường lại nhất định muốn kéo đám huynh đệ này vào ... Tiêu Hà đột nhiên ý thức được điều gì đó, cau mày lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Nghĩ hồi lâu lại lắc đầu rồi bình tĩnh trở lại.

"Nếu đã như thế thì con lấy danh nghĩa tư nhân đi tài trợ cho thái tử đi ... Mai ta sẽ chuẩn bị cho con, đợi khi nào thái tử xuất phát, con có thể đem tặng. Nhớ kỹ, là danh nghĩa của con, nhớ chưa?"

"Dạ."

"Nhắc lại lần nữa cho ta, lấy danh nghĩa của ai?"

"À ... Danh nghĩa của con ..."

……….. …………..

Ở Trần phủ lại diễn ra một câu chuyện khác.

"Không được."

"Vì sao?"

Trần Mãi không hiểu nhìn phụ thân, giận tới mặt đỏ bừng.

Trần Bình nheo mắt lại:" Ta cho phép con chơi đùa với còn cháu các huân quý khác, nhưng chưa bao giờ để con chơi chung với con cái hoàng gia."

"Đại vương là người hào sảng, đối xử với bọn con rất tốt, bọn con đều tôn trọng hắn! Hằn là đại ca của bọn con, con muốn chơi cùng hắn."

"Ồ, thế à? Có nhớ ta đã dạy còn, có quan hệ với người của hoàng gia, mãi mãi không phải chuyện tốt không?"

"Nhưng không phải a phụ rất gần gũi với thái tử sao?"

Trần Bình không kiên nhẫn giải thích cho nhi tử nữa, ông ta chỉ lắc đầu:" Sau này con đừng ra ngoài nữa, yên tâm ở nhà đọc sách đi, ta không mong con tiến bộ, chỉ cần không mất tước vị của gia tộc, thế là đủ rồi."

"Con!!! Tương lai con nhất định sẽ vượt qua a phụ, con sẽ tự kiếm lấy tước vị."

Trần Mãi rất uy khuất, hai mắt nó đỏ ngầu, đây là lần đầu tiên nó hét lên với phụ thân, nhưng Trần Bình không mắng nó, chỉ bình tĩnh cầm sách lên, lờ nó đi.

............ .........

Đại đa số các gia đình nam chủ nhân không ở nhà, vì như đám Hạ Hầu Anh, Phàn Khoái, nhưng may là nữ chủ nhân của bọn họ cũng không ngu xuẩn. Phàn Kháng chuẩn bị xong lễ vật trước tiên, mẹ hắn cực kỳ ủng hộ hành vi của hắn, còn muốn hắn thân cận với thái tử, Lưu Trường, cho nên không do dự gì cả, chuẩn bị luôn. Trong tất cả các gia đình thì Phàn gia là bỏ sức lớn nhất.

Còn phu nhân của Chu Bột và Hạ Hầu Anh cũng nối nhau bái kiến Lữ hậu.

"Thằng nhãi đó ngang bướng, ta nhất định quản giáo thật chặt." Lữ hậu tức giận nói:

Chu phu nhân khuyên can:" Hoàng hậu điện hạ, trước kia bọn chúng toàn bày trò nghịch ngợm, nhưng lần này bọn chúng xem như làm việc đàng hoàng rồi, mong hoàng hậu điện hạ đừng trách tội. Lần này bọn thiếp tới là muốn trò chuyện với điện hạ, lương nhân ở chiến trường, chuyện trong nhà đặt cả lên người bọn thiếp."

Hạ Hầu phu nhân vội tiếp lời:" Đúng ạ, có điều hoàng hậu điện hạ thật giỏi trị gia, công tử Trường lòng mang thiên hạ, dẫn dắt đám trẻ con đi vào chính đạo, đây là chuyện tốt, bọn thiếp tuyệt không phản đối."

Ba nữ nhân tán gẫu đủ thứ chuyện, nói chuyện vụn vắt trong nhà, than vãn vấn đề cuộc sống, than vãn đám trẻ con ngang ngạnh, trò chuyện vui vẻ lắm. Bọn họ không ngu xuẩn, bọn họ không dám ủng hộ thái tử, Lưu Trường là thái tử đảng trời sinh, lần này bọn họ tới, không phải tới hỏi han, mà là báo cáo. Nếu tương lai có chuyện gì, coi như bọn họ đã nói trước với hoàng hậu rồi, xảy ra chuyện có hoàng hậu gánh.

Lữ hậu tất nhiên cũng hiểu ý họ, trong lời nói cũng căn dặn, bảo họ thường mang con vào cung chơi. Lữ hậu chưa bao giờ kiêng kỵ gì Lưu Trường, biết con không ai bằng mẹ, Lưu Trường trong tương lai nhất định là tường lũy trung thành kiên định nhất của Lưu Doanh. Lưu Doanh tính mềm yếu, nếu mình không còn, quần thần và huân quý nhất định sẽ bắt nạt hắn, tới khi đó chư hầu vương Lương Trường tính cách cứng rắn sẽ dạy cho họ biết cách làm người.

Nay Lưu Trường đoàn kết đời thứ hai của đám huân quý, đây là chuyện tốt, đám trẻ con đó đa phần sẽ kế thừa tước vị của cha. Lưu Trường là thái tử đảng trời sinh, nếu không có gì bất ngờ, đám nhóc này cũng sẽ theo Lưu Trường ủng hộ Lưu Doanh, trong tương lai cùng ủng hộ Lưu Doanh.

Chỉ là cái tính cách khốn kiếp của Lưu Trường ... Mong rằng nó lớn lên sẽ kiềm chế bớt phần nào. Nhưng như thế có lợi cũng có hại, ít nhất Lữ hậu dám khẳng định, nếu có người bắt nạt Lưu Doanh, thằng nhãi Lưu Trường đó chắc chắn dám đánh xe xô chết. Đây là điều các hoàng tử khác không dám, chúng là dù có kính yêu huynh trưởng đến đâu cũng sẽ chần chừ, do dự, cân nhắc thiệt hơn. Lưu Trường không thế, nó chẳng thèm nghĩ, nó mà xô là xô chết.

Thằng bé này luôn thẳng tính, yêu ghét rõ ràng.

Lưu Trường rất nhanh sắp theo huynh trưởng tới Thượng Quận, đám đồng bọn đều đi tiễn, chỉ có Trần Mãi là mãi chẳng thấy.

Điều này làm Chu Thắng Chi vô cùng tức giận, hắn phẫn nộ mắng :" Thằng đó sợ tốn kém, nên tránh chúng ta, không chịu tới gặp."

"Trần Mãi không phải loại người như thế!" Lưu Trường tràn trề tự tin nói:" Chắc chắn là xảy ra chuyện gì nên mới chậm trễ ... Thế này đi, Phàn Kháng, ngươi tới Trần phủ theo dõi, đợi Trần hầu rời đi, chúng ta leo tường vào Trần phủ, tìm Trần Mãi hỏi ra ngọn ngành."

Lưu Trường quả đúng như Lữ hậu nói, rất thẳng tính, nó nói như thế, nó đúng là đã làm thế.

Khi Trần Mãi nhìn thấy đại ca bụi bặm dẫn mọi người xông vào thư phòng, hắn kích động thiếu chút rơi lệ.

Đương nhiên hắn cũng nói ra nguyên nhân:" A phụ không cho thần chơi với đại vương.

Lưu Trường phất tay:" Chuyện này không phải là vấn đề gì cả, ta đi bái kiến Trần hầu, chỉ vài lời là có thể thuyết phục ông ta."

Thế là .... Trần hầu bị gọi tới Tiêu Phòng Điện, chuyện công tử Trường không làm được thì tất nhiên lại đi mách a mẫu.

"Trần hầu chẳng lẽ có thành kiến gì với thái tử?"

Khi Lữ hậu nghiêm túc hỏi ra câu này, Trần Bình toát mồ hôi lạnh.

"Thần nào dám."

"Vậy vì sao ngài không tán đồng cho hài tử trong nhà tương trợ thái tử khai khoáng?"

"Thần không biết, thần đã lầm là lời nói đùa của trẻ nhỏ ..."

"À, ra là thế, vậy thì không sao nữa rồi, mời Trần hầu về thôi."

Khi Trần Bình rời khỏi hoàng cung, mặt đầy phẫn nộ, có nội tặc! Có nội tặc! Đâu đâu cũng toàn là đồng đội heo! Đâu đâu cũng là nội tặc! Thiếu chút nữa hại chết ta.

Mấy lần bị sụt hố, cho dù là người bình tĩnh như Trần Bình, lúc này cũng không áp được lửa giận trong lòng.

Ông ta ngẩng đầu lên, mặt đầy phẫn nộ, do dự một lúc thả lỏng nắm đấm :" Bỏ đi không đáng."

....

Truyện này nên đổi là tên là Gia mẫu Lữ hâu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất