Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 095: Đệ thích đấy.

Chương 095: Đệ thích đấy.

Mấy giáp sĩ như hổ lang đem một tráng hán toàn thân bùn đất ấn trước mặt Chu Bột.

Chu Bột lại một lần nữa đuổi kịp đám đào binh bại tướng của Trần Hi, ngoạm một miếng thịt lớn trên người bọn chúng.

Mấy tướng lĩnh cuối cùng của Trần Hi cũng rơi vào tay Chu Bột.

Tên tráng hán trước mắt này lá gan hiển nhiên không được to lớn như thân hình của hắn, hắn sợ tới toàn thân run rẩy, khiếp hãi nhìn Chu Bột, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

"Tướng .... Tướng quân tha mạng! Tha ... Tha mạng!"

Đối diện với thứ ăn hại như vậy, Chu Bột ngay cả hứng thú thẩm vấn cũng chẳng có:" Kéo đi chặt đầu."

Tên tráng hán kia càng thêm sợ hãi, hét lớn:" Tướng quân! Tiểu nhân biết một tin tức! Tướng quân! Tiểu nhân có một tin tức rất quan trọng!"

Mấy giáp sĩ đã lôi hắn ra ngoài cửa, đao đã tuốt ra, Chu Bột mới ngăn cản, bảo đưa kẻ đó tới bên cạnh mình.

Trong số tất cả những tướng quân của Lưu Bang, Chu Bột không thể tính là cao lớn, thân hình cũng không tính là khôi ngô, cho dù như thế, trong số các tướng quân, hắn khá có uy nghi, mọi người đều tôn trọng hắn, không dám tùy ý nói cười.

"Ngươi có tin tức quan trọng gì?"

Tráng hán hoảng loạn nói:" Tiểu nhân có thể nói, nhưng xen tướng quân tha chết cho."

"Ngươi nói đi."

"Yến vương Lư Quán muốn mưu phản ..."

Tên tráng hán còn chưa nói hết thì Chu Bột đã cười khinh miệt, nhìn về phía đám giáp sĩ sau lưng, hai giáp sĩ xông lên ngày, lại tóm tráng hán kia kéo ra ngoài. Tráng hán kêu lớn :" Tiểu nhân không nói dối! Tướng quân! Thật đấy! Yên vương đích thân phái sứ giả! Sứ giả tên Trương Thắng! Là thật đấy ~~~~"

"Gượm đã!"

Chu Bột đột nhiên kêu hai giáp sĩ dừng lại, đi nhanh tới trước mặt tráng hán, chộp lấy cổ kéo lên:" Ngươi nói cái gì? Sứ giả tên là gì?"

"Sứ giả tên Trương Thắng, hắn tới bái kiến đại vư ... Không là Trần tặc. Chính miệng Trương Thắng nói, Yến Vương sẽ giúp Trần tặc quy thuận Hung Nô, hai nhà hòa hảo, cùng chống cự bệ hạ. Chính mắt tiểu nhân chứng kiến ..." Tráng hán run rẩy đem điều mình thấy thuật lại cho Chu Bột:

Chu Bột nghe nói vậy thần sắc phức tạp, nhất thời không nói gì.

Hắn từ nhỏ theo sau Lưu Bang lêu lổng tới lớn, tình cảm giữa Lưu Bang và Lư Quán, người khác không biết chứ Chu Bột hắn rõ lắm. Trong số các tướng, người duy nhất chẳng có tài năng gì, cũng chẳng có công lao gì, nhưng lại được phong vương, đủ nhìn ra tình cảm của hai người.

Chu Bột ngần ngừ rất lâu, phó tướng ở bên lên tiếng:" Có nên đem tin tức này nói cho bệ hạ."

Chu Bột ngẫm nghĩ hỏi:" Vũ Dương hầu khi nào thì tới?"

"Vũ Dương hầu dẫn kỵ binh chiến xa, đang toàn lực hành quân, chỉ sợ là mười mấy ngày sau sẽ tới nơi."

"Vậy tạm thời kéo người này xuống, trông coi cho tốt."

"Vâng!"

......... ..........

Đùng!

Tiếng nổ vang lên, mọi người đã không còn kinh sợ như mới đầu nữa, thừ người nhìn về phía ngọn núi đang bốc lên khói đặc.

Lưu Trường hai tay chống hông, kiêu ngạo nhìn cảnh này:" Sao nào huynh trưởng? Đệ không lừa huynh chứ? Sau này cải tiến thêm vài lần thì khai khoáng không phải chuyện khó nữa! Phải rồi, đệ còn biết một loại biện pháp vận chuyển khoáng vật ...."

Lưu Doanh chưa từng hoài nghi Lưu Trường, hắn luôn cho rằng Lưu Trường thực sự có thể làm được. Thời khắc này nhìn thành tựu của Lưu Trường, Lưu Doanh cười như thằng ngốc, không ngừng lẩm bẩm:" Giỏi, giỏi lắm ..."

Đến chập tối, Lưu Trường nhìn những món thịt chất đống trước mặt, có hơi choáng, nó nhìn Lưu Doanh bên cạnh:" Sao lại có thêm số thịt này? Đây là thịt dê à?"

Lưu Doanh cười nói:" Đây là thịt dê ta sai người chuyên môn giết cho đệ, đệ muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu ... Sau này nếu muốn ăn nữa thì cứ nói với ta, đệ ăn thoải mái."

Lưu Trường vẫn thộn mặt nhìn Lưu Doanh, nơi này gió to, chẳng lẽ bị cảm rồi?

Lưu Doanh đưa tay ra, hai tay nắm chặt tay Lưu Trường, ra sức xoa:" Trời ban Trường đệ cho Đại Hán ... Trời ban ...

Lưu Trường rụt tay lại không được:" Nhị ca, huynh đừng dọa đệ!"

Lưu Doanh kích động tới vành mắt đỏ hoe:" Trường đệ, đệ chưa hiểu đâu ... Con dân thiên hạ khổ lắm ... Cái máy dệt đệ làm kia, thượng phương đã chế tạo hơn 3000 chiếc, các nơi trong thiên hạ cũng toàn lực chế tác, chia cho bách tính. Đệ không hiểu chuyện đó tác dụng lớn thế nào ... Còn cả lưỡi cày, nay thiên hạ đều sắp dùng cày của đệ rồi.

"Người thiên hạ ăn được cơm, mặc được áo, toàn là nhờ công đức của đệ đấy!"

"Nay đệ lại làm ra thứ lợi hại này, muốn làm chuyện tốt phải có công cụ trước, có sắt rồi, sau này sẽ có lương thực ... Quá tốt, quá tốt!"

Nhìn Lưu Doanh hai mắt đỏ hoe giọng nghẹn lại, Lưu Trường tựa hồ cũng hiểu ra gì đó, nó cười to:" Huynh trưởng yên tâm đi, sau này đệ còn có thể làm ra nhiều thứ tốt hơn nữa, ngày tháng khổ cực của bách tính thiên hạ sắp kết thúc rồi!"

"Ta thực sự không biết thưởng cho đệ cái gì ... Lần này trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng, thỉnh công cho đệ ...."

"Ài ~~~" Lưu Trường không vui cho lắm:" Thưởng cái gì, đệ không phải vì được thưởng mới đi làm những chuyện này, chẳng qua là đệ muốn làm mà thôi. Chuyện đệ muốn làm, cho dù núi đao biển lửa cũng không ngăn cản được đệ, đệ mà không muốn làm, dù phụ hoàng quỳ xuống cầu xin đệ cũng vô dụng. Đệ vui là được rồi, cần gì ban thưởng."

Nói tới đó Lưu Trường chợt nhớ ra cái gì, nó lại vội nói:" Có điều nếu nhị ca có thể thuyết phục phụ hoàng, để sau này ông ấy đừng đánh đệ nữa thì cũng được."

Yêu cầu này làm Lưu Doanh nửa buồn cười nửa thương, nói ngay:" Không đánh nữa, không đánh nữa, sau này có ai đánh đệ, ta sẽ ôm lấy đệ, chịu đòn trước."

Có lẽ lời của Lưu Doanh cổ vũ Lưu Trường, từ ngày hôm sau, Lưu Trường làm việc càng thêm tích cực, mà người trong khu mỏ thì không dám tùy tiện nói chuyện với nó nữa, trong ánh mắt nhìn nó mang theo sự sợ hãi. Có người còn không ngừng khấu đầu, hô to thần tiên, chuyện này làm Lưu Trường cực ghét, gặp phải chuyện như vậy là nó vội vàng rời đi.

Thứ tiếp theo Lưu Trường thử nghiệm chính là tăng thêm hiệu suất luyện sắt. Lúc này Đại Hán vẫn dùng lò luyện sắt, kỳ thực không khác biệt quá lớn với lò cao ở đời sau, chủ yếu là do kết cấu chênh lệch một chút, ngoài ra không có một thứ đạo cụ, bếp lò nóng.

Với công cụ hiện giờ, Lưu Trường thực sự không làm ra được bếp lò nóng, vì muốn làm ra nó cần phải có hợp kim tốt hơn, mà muốn có hợp kim tốt hơn thì phải cần có bếp lò nóng .... Một vòng tuần hoàn bế tắc.

Nhưng bếp lò nóng có thể dùng máy quạt gió đơn giản thay thế, về phần kết cấu thì Lưu Trường có chút ấn tượng.

Vấn đề là, ở ngoài đã hơi lâu rồi, Lưu Trường có chút nhớ nhà, nó nhớ a mẫu, cho dù a mẫu cứ suốt ngày đánh nó. Nó nhớ Như Ý, dù Như Ý cứ hay chọc giận nó, nó như Hạ Hầu Táo, mặc dù cái thằng đó đánh xe toàn để lật xe .... Ở nơi này Lưu Trường không cách nào bốc phét với người khác, từ sau khi làm ra thuốc nổ, những người kia không dám ngồi bên cạnh nó nữa, cứ như gặp phải ôn thần vậy.

Nó chỉ có thể tìm Triệu Hoan, bốc phét với hắn sự tích của mình ở Trường An.

Triệu Hoan còn giỏi bợ đít hơn Chu Thắng Chi, khi nào nên hỏi thì hỏi, khi nào nên kinh ngạc thì kinh ngạc, lúc cần sùng bái thì tỏ ra sùng bái, là một thính giả hết sức hoàn mỹ.

Đương nhiên chuyện luyện kiếm thì Lưu Trường cũng không lơi lỏng, cứ có thời gian rảnh là nó lại cùng Loan Bố luyện kiếm. Lưu Doanh cũng từng luyện kiếm với nó vài lần, đánh giá của Lưu Doanh giống Loan Bố: Kiếm pháp của đệ không nhân nghĩa, không giống quân tử kiếm.

Lưu Trường coi khinh, hữu dụng không phải là được rồi à? Còn bày ra quân tử với không quân tử, tên Loan Bố còn chuyên chặt đầu cũng có thấy nhân nghĩa đâu, còn hung tàn hơn mình đấy!

................... ................


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất