Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 100: Tới múa kiếm cho a phụ xem.

Chương 100: Tới múa kiếm cho a phụ xem.

Khi nhi tử của đình úy Thổ Quân hầu Tuyên Nghĩa theo Chu Á Phu tới Chu phủ, nó cũng giật nảy mình bởi cảnh tượng ở nơi này.

Bảy tám đứa bé vây quanh nó, đứa nào đứa nấy ánh mắt bất thiện, Lưu Trường cầm đầu càng cầm trong tay một thanh kiếm gỗ.

Sớm nghe nói tới "uy danh" của Lưu Trường, Tuyên Như nhìn khí thế này, thiếu chút sợ đái ra quần.

Lưu Trường cũng ý thức được bộ dạng của mình hơi khiếp người, liền thu kiếm gỗ lại, cười tươi hỏi:" Nghe nói quân phụ là đình úy, không biết Tiêu thừa tướng ở đâu?"

Thời gian qua người cầu xin cho Tiêu Hà rất nhiều, cho dù là ngự sự đại phu Triệu Nghiêu đã đàn hặc Tiêu Hà cũng từng tới một chuyến. Hắn nói thừa tướng đúng là có tội, nhưng hi vọng có thể nể mặt công lao trước kia, tha cho ông ta một mạng, để cho ông ta về nhà an hưởng tuổi già

Thái độ của Lưu Bang cực kỳ kiên quyết, bất kể là ai tới ông ta cũng không thèm để ý.

Lưu Doanh vốn quỳ ở ngoài điện cầu xin, kết quả bị Lữ hậu phái người bắt đi.

Lưu Bang cau mày, liên tục mấy ngày liên ông ta không gặp mặt các đại thần, cũng không vui vầy với các phu nhân ở hậu cung, chỉ một mình đọc tấu biểu ở các nơi, rất ít người biết rốt cuộc ông ta nghĩ cái gì.

Cho tới tận khi người của thượng phương tới bẩm báo, nói muốn biểu diễn cho Lưu Bang xem thành tựu mới nhất của công tử Trường, Lưu Bang mới rời hoàng cung. Ông ta không mang theo bất kỳ một đại thần nào, chỉ sai vệ úy dẫn giáp sĩ theo, đồng thời hạ lệnh, yêu cầu vệ úy không cho bất kỳ ai vào, dù là Lữ hậu cũng không được.

Người thượng phương trông có vẻ vô cùng kích động.

Bọn họ biểu diễn cho Lưu Bang xem sáu lần, chỉ có một lần thành công, tiếng sấm đó đúng là làm Lưu Bang thần sắc hốt hoảng hết cả hồn.

"Thứ này đúng là do thằng nhãi đó làm ra à?

"Chính do công tử Trường làm đấy ạ, chỉ cần đủ phân lượng có thể dễ dàng nổ tung núi khai khoáng, có thể dùng trong khai khoáng. Theo lời công tử Trường, vật này còn có thể dùng đả thương người ... Vô cùng nguy hiểm."

Nghe báo cáo của thượng phương, Lưu Bang mừng rỡ, ông ta vội nói:" Mau truyền lệnh cho Thượng Quận, không cho họ tiết lộ ra ngoài, ai tiết lộ sẽ chặt đầu! Ngoài ra, mau đưa cho thừa tướng để ông ấy ..."

Nói được một nửa Lưu Bang chợt dừng lại, niềm vui cũng bay mất một nửa.

Người của thượng phương không dám nói gì, mặt cúi cả xuống.

Lưu Bang trầm mặc rất lâu mới nói:" Phái người tới Tiêu Phòng Điện nói với Trường, không cho nó đem bí phương nói với bất kỳ ai."

"Ngoài ra thu lại cái mỏ ở Thượng Quận, đem mấy người biết phối phương ở đó tới thượng phương."

Không có Tiêu Hà tương trợ, Lưu Bang chỉ đành tự mình an bài những chuyện này, cho dù thứ này không có uy lực lớn như Lưu Trường bốc phét, nhưng Lưu Bang vẫn nhìn ra công dụng thần kỳ của nó. Thứ này không giống máy dệt nhìn một cái ra kết cấu được, thư như thế tốt nhất bảo quản trong tay hoàng gia, không thể để dễ dàng truyền ra ngoài.

Hơn nữa thứ Lưu Trường làm ra, đa phần là bán thành phẩm, tốt nhất là có thể phái người nghiên cứu thêm, xem có thể cải tiến được không?

Lưu Bang an bài các công việc ở thượng phương xong thì toàn thân trông phờ phạc.

Bệnh của ông ta còn chưa khỏi, bận rộn một cái là thấy không đủ sức lực nữa.

Khi Lưu Bang lên xe, buồn phiền chuẩn bị lên đường quay về thì Vương vệ úy phụ trách an toàn cho Lưu Bang đột nhiên hỏi:" Bệ hạ, thừa tướng phạm vào tội gì, vì sao bệ hạ lại bỗng nhiên giam giữ ông ấy?"

Lưu Bang liếc hắn một cái, nói không cảm xúc:" Trẫm nghe nói, năm xưa Lý Tư làm thừa tướng của Doanh Chính, làm việc tốt thì công thuộc về chủ thượng, sai lầm thì tự mình gánh. Nay tướng quốc tiếp nhận lượng lớn tiền của đám thương nhân hạ tiện, lại đi dùng tiền đó mua rẻ đất của dân, rồi vì bách tính mà cầu xin uyển lâm của trẫm, muốn lấy lòng bách tính. Cho nên trẫm muốn giam ông ta lại trị tội."

Vương vệ úy nói:" Mỗi lần bệ hạ xuất chinh, thừa tướng tọa trấn hậu phương, đã nhiều năm như thế rồi, nếu ông ấy muốn mưu lợi cho mình, nhận hối lộ của thương cổ thì sao phải đợi tới ngày hôm nay? Năm xưa bệ hạ và Hạng Vũ khai chiến, nếu thừa tướng có lòng khác, chỉ sợ vùng quan nội sớm chẳng còn của thừa tướng, sao bệ hạ lại có lòng nghi thừa tướng chứ?"

"Huống hồ công đức trí tuệ của bệ hạ đã vượt qua Doanh Chính, mà tài đức của thừa tướng, chẳng phải Lý Tư có thể sánh bằng, bệ hạ sao lại đem hai người ra so sánh. Xin thứ thần nói thẳng, bệ hạ đeo gông cùm cho thừa tướng một cách khinh xuất như thế, cầm tù ông ấy, thực sự là không thỏa đáng."

Lưu Bang nghe những lời này sắc mặt có chút âm trầm, nhìn chằm chằm vào viên vệ úy:" Nói như thế là trẫm không đúng hả?"

"Thần nghe nói Doanh Chính sở dĩ mất đi thiên hạ chính là bởi vì ông ta không biết sai lầm của mình, không cho người khác chỉ ra sai lầm của mình." Vương vệ úy không hề sợ, thẳng thắn trả lời:

Lưu Bang nghe vậy thì phất mạnh tay:" Đi! Tới đại lao đình úy!"

Thừa tướng mặt luôn mang nụ cười rốt cuộc đã không còn thấy nữa.

Tiêu Hà tuổi cao mặc áo tù, toàn thân đeo xiềng xích, tóc tai rồi bù, bẩn thỉu dơ dáy, ô uế không chịu nổi, ông ta run run đứng trước mặt Lưu Bang, còn chưa nói thì trên mặt đã có hai hàng nước mắt.

Thấy bộ dạng Tiêu Hà như thế, trong mắt Lưu Bang thoáng vẻ không đành lòng, không biết lên tiếng ra sao.

Tiêu Hà chân run tay yếu muốn hành lễ bái khiến, Lưu Bang giữ lấy ông ta, một bên cởi bỏ xiềng xích trên người ông ta, một bên nói:" Thừa tướng, đừng hành lễ với trẫm, chuyện lần này nguyên là thừa tướng vì dân thỉnh nguyện, trẫm lại không cho. Điều đó đủ chứng minh, trẫm chẳng qua là thiên tử vô đạo như Hạ Kiệt, Thương Trụ mà thôi."

"Còn thừa tướng là người hiền đức chân chính, trẫm giam giữ thừa tướng, đến bách tính cũng biết sự hiền năng của thừa tướng, nhìn thấy lỗi lầm của trẫm."

"Trẫm sẽ hạ lệnh đem đất trống trong Thượng Lâm Uyển cho bách tính Trường An, để bọn họ đi canh tác ... Đều nghe thừa tướng hết."

Tiêu Hà khóc nghẹn ngào, lau nước mắt, không nói gì cả.

Đang lúc Lưu Bang nắm tay ông ta an ủi, dẫn ra khỏi đại lao đình úy thì chợt nghe tiếng kêu lớn, một đám trẻ con hùng hổ xông vào.

Vương vệ úy có thể bảo vệ sát sườn cho Lưu Bang thì đương nhiên không phải ăn chay, từ trong đại lao, từ bốn phương xông ra mấy trăm giáp sĩ vây chặt nơi này, thấy thế đám trẻ con hét lớn chạy tứ tán.

Tên cầm đầu vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm, không nhúc nhích nhìn a phụ.

"Nhãi con! Ngươi muốn làm gì?" Lưu Bang rống lớn:

"Con ... Con nghe nói hôm nay a phụ không vui ... Cho nên tới múa kiếm cho a phụ xem ...."

…………. …………

"Á ... Nhẹ chút ... Nhẹ chút!" Lưu Trường nằm sấp trên giường, đau đớn kêu la:

Lưu Khôi lắc đầu, cẩn thận bôi thuốc cho nó:" A phụ đánh đệ ra thế này sao? A phụ sao có thể tàn nhẫn như thế?"

"A phụ đánh mà không tàn nhẫn à? Đánh cho đệ chết một nửa, khó khăn lắm mới về được Tiêu Phòng Điện, a mẫu lại đánh tiếp ... Thế là đệ thành ra thế này."

Lưu Khôi hết nói nổi:" Trường đệ à, làm con không thể cứ chọc giận cha mẹ như thế."

"Ngũ ca, huynh không hiểu rồi, lần này đệ làm một chuyện lớn đấy!"

Lưu Trường kiêu ngạo nói:" Khi đó đệ dẫn toàn bộ thanh niên tuấn kiệt toàn thành Trường An, tới mấy trăm người, võ trang đầy đủ, xông vào trong đình úy. Đệ đi đầu xung phong, chém tướng đoạt cờ, không ai địch nổi, khi đệ chuẩn bị dẫn thừa tướng ra, a phụ đột nhiên ... Á, huynh cẩn thận chút."

"Phụ hoàng chắc là tức lắm hả?"

"Đúng là rất giận, nhưng thừa tướng thì cảm động lắm, ông ấy còn định bái lạy đệ cơ! Ngũ ca, lần này đệ không bốc phét đâu, ông ấy thực sự muốn bái tạ đệ, do a phụ ngăn lại thôi ... Há há há, ngay cả Tiêu Hà cũng muốn quỳ bài ta."

"Trường đệ, không được gọi thẳng tên thừa tướng."

(*) Vương vệ úy khuyên can Lưu Bang có ghi chép trên lịch sử.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất