Giáo Y Ngây Thơ

Chương 65: Thiếu niên tóc bạc.

Chương 65: Thiếu niên tóc bạc.
Câu lạc bộ Đông Phương, Đông Thành, Hoa Đô chính la câu lạc bộ xa hoa và lớn nhất ở Hoa Đô, câu lạc bộ này luôn mở rộng cửa chào đón mọi người, không cần thẻ hội viên, không cần anh giàu có, mặc kệ anh có thân phận thế nào, anh đều có thể đến đây.
Ở đây có những phòng cho thuê được trang trí sang trọng, có những gian phòng xa xỉ ấm áp tràn ngập hương thơm, có đồ ăn thức uống ngon miệng, có cả hàng ngàn người đẹp để anh lựa chọn, các người đẹp ở đây có thể cùng anh làm bất cứ chuyện gì,cùng hát, cùng ăn, cùng ngủ, chỉ cần xòe tiền ra là được.
Đây chính là thiên đường của đàn ông.
Tất nhiên, tọa lạc bên dưới câu lạc bộ vô cùng thu hút khách này chính là một sòng bạc ngầm, đây cũng là sòng bạc lớn nhất Hoa Đô, cũng là sòng bạc duy nhất hoạt động bán công khai.
Bán công khai tức là chỉ không có biển hiệu, còn tất cả mọi người đều biết.Dưới chế độ của nước cộng hòa, mở một sòng bạc như vậy, nếu như không có bối cảnh lớn thì ai dám tin. Câu lạc bộ Đông Phương tất nhiên có hậu thuẫn rất mạnh, trong đây không chỉ là thiên đường của đàn ông , mà còn là tổng bọ của Hội Đông Phương, một trong ba bang hội lớn ở Hoa Đô, hơn nữa còn sắp trở thành bang hội lớn nhất!
Ông chủ lớn đứng đằng sau chính là Đông Phương Vô Địch.
Sau lưng Đông Phương Vô Địch còn ai nữa thì không ai biết, nhưng hội Đông Phương là bang hội uy tín lâu năm ở Hoa Đô. Thế giới ngầm ở Hoa Đô đã trải qua cảnh chém giết lớn nhỏ lên đến mấy vạn người, cô số bang hội mạc lên như nấm sau mưa nhưng cũng nhanh chóng bị tiêu diệt giống như sao băng. Ngay đến hội Thanh Nguyệt phát triển mạnh mấy năm gần đây cũng đã bị diệt vong chỉ sau một đêm, thế nhưng hội Đông Phương vẫn đứng vững, rất ngạo nghễ, đủ để thấy được, họ có hậu thuẫn rất mạnh.
Cách tổng bộ cả bang hội mạnh nhất Hoa Đô chưa đến 1km này là một khu dân cư đắt đỏ, chỉ có phú hào, có trong tay gia sản lên đến hàng nghìn vạn tệ mới có thể mua được nhà ở đây, bởi một căn hộ rẻ nhất cũng có giá ít nhất là 200 vạn.
Chứ đừng nói đến một phần của tầng kiến trúc xa xỉ này.
Hôm nay, trong một ngôi biệt thự ở đây, có một người đàn ông trung niên đứng lặng yên bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía dòng chữ màu đỏ cách đó không xa: “Câu lạc bộ Đông Phương”.
Hai chữ “Đông Phương” kia vô cùng chói mắt, lọt vào mắt của người đang ông, sắc mặt ông ta đột nhiên tái nhợt rồi lại chuyển sang đỏ ửng, hai chữ kia như cái gai đâm vào mắt ông ta.
Hội Đông Phương, Đông Phương Vô Địch, chỉ trong một đêm thôi, thiếu chút nữa là ông ta đã bỏ mạng ở Hoa đô rồi.
Mạc Vân Bá khẽ thở dài, sau đó lại ho khan một hồi. Đêm hôm trước bị người anh em mà ông ta tín nhiệm nhất, Diệp Hạm đánh một quyền vào thẳng tim phía sau lưng đã khiến ông ta bị trọng thương.
Ngay lúc này, ông ta thấy mình giống như con chó nhà có tang, trốn ở đây, không dám bước ra khỏi cửa.
-
Có điều, dù là ai cũng đều không thể nghĩ đến rằng ngay khi người của hội Đông Phương và hội Huyết Sát đang lục tung cả thành phố lên để tìm hội trưởng của hội Thanh Nguyệt- Mạc Vân Bá thì ông ta lại đang trốn ở đây, ngay bên cạnh đại bản doanh của quân địch.
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, câu nói này đã được Mạc Vân Bá vận dụng vô cùng tinh tế.
Nếu không phải câu lạc bộ Đông Phương rất khó thâm nhập thì Mạc Vân Bá cùng rất muốn trốn ngay trong tổng bộ của hội Đông Phương.
Ngoài Mạc Vân Bá ra thì trong phòng khách vẫn còn ba người khác,một người là Lý Chính Đông, người thiếu chút nữa bị Miêu Húc phế bỏ một cánh tay, trên tay gã vẫn còn quấn băng, sắc mặt cũng trắng bệch, không biết hắn đã trốn thoát khỏi bệnh viện thế nào, lại còn âm thầm chạy đến nơi này.
Một người là Trầm Sa đã bị Miêu Húc một chưởng đánh bại, sự kiêu ngạo lúc sáng đã giảm bớt đi khá nhiều, lúc này đang đứng cung kính sau lưng Mạc Vân Bá, chờ Mạc Vân Bá sai bảo.
Người còn lại là là một cậu thanh niên tóc bạc, nhìn bên ngoài vẫn còn rất trẻ, tối đã cũng chỉ 20 tuổi, nhưng gã lại đem đến cho người khác cảm giác trầm ổn giống như một ngọn núi lớn.
Đây không phải ai khác mà chính là Tịch Không, đệ nhất chiến thần của hội Thanh Nguyệt.
Gã còn có một danh xưng rất kỳ quái, thiếu niên tóc bạc.
Đơn giản là từ khi gã xuất đạo đến nay, hình dáng vẫn không hề thay đổi, năm tháng trôi qua hình như cũng khó có thể lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên mặt gã.
Tịch Không lặng lẽ ngồi trên ghế salon, không để ý đế tiếng than khẽ của Mạc Vân Bá, cũng không quan tâm đến tiếng rên đau của Lý Chính Đông, tựa hồ như gã không có quan hệ gì với tất cả xung quanh.
- Thiếu gia và tiểu thư vẫn chưa đến sao?
Mạc Vân Bá tất nhiên sẽ không để ý đến tháu độ của người anh em trung thành nhất này, cũng không quay đầu lại chỉ lặng lẽ nó ra, có thể coi như đang lẩm bẩm một mình, cũng có thể coi như đang nói chuyện với người khác.
- Thiếu gia đã được đưa đi nơi khác, nhưng tiểu thư vẫn không muốn rời đi, lại còn một mình chạy về Học viện nữ sinh.
Trầm Sa cung kính đáp.
- Trở về Học viện nữ sinh? Con bé quá liều lĩnh rồi, không lẽ nó định trốn ở Học viện cả đời hay sao?
Vừa nghe thấy Mạc Vũ Phỉ không đi theo người của họ rời khỏi mảnh đất Hoa Đô thị phi này, Mạc Vân Bá liền nổi giận.
Quả thật, cho dù với thế lực của hội Đông Phương, cũng khó có thể tùy tiện vào Học viện nữ sinh Hoa Đô để gây khó dễ cho Mạc Vũ Phỉ nhưng đó là nếu cô không ra khỏi trường, còn một khi đã đi khỏi thì không ai có thể cứu được cô.
Đây là đứa con gái duy nhất của lão.
- Tiểu thư không phải đến đó để trốn, cô ấy nói ở đó có người có thể cứu được hội Thanh Nguyệt, cô ấy đến đó để cầu cứu!
Trầm Sa nói tiếp.
- Cầu cứu?
Mạc Vân Bá ngạc nhiên, nếu như viện trưởng của Học viện nữ sinh Hoa Đô chịu ra tay thì hội Thanh Nguyệt còn có chút hi vọng, thế nhưng sao bà ta có thể ra tay được? Chỉ vì Mạc Vũ Phỉ là học viên của trường hay sao?
Tất cả các thế lực ở Hoa Đô rất rắc rối phức tạp, chỉ có Học viện nữ sinh là vẫn nằm bên ngoài, cũng bởi viện trưởng chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu giữa các bang hội ở Hoa Đô, huống chi lúc này đây, hội Đông Phương và hội Huyết Sát liên thủ lại đối phó với hội Thanh Nguyệt, hơn nữa trong đó còn có bóng dáng của các như vậy tai to mặt lớn?
Bà ta tuyệt đối không thể ra tay!
Như vậy, ngoài bà ta ra, trong Học viện còn có ai có năng lực cứu vớt được hội Thanh Nguyệt?
Chẳng lẽ là hắn ta?
Mạc Vân Bá đột nhiên nghĩ đến Tiêu Tĩnh Thần, hắn ta đang dạy học ở Học viện, với thân phận của hắn ta, muốn cứu vớt hội Thanh Nguyệt là điều không khó nhưng sao hắn ta có thể ra tay được?
Với thân phận của hắn ta, gặp phải những tình huống như này, chỉ có thể im lặng, dù cho có phải trả một cái giá lớn thì hắn ta cũng khó có thể ra tay được!
Vừa nghĩ đến con gái của mình chạy đến Học viện nữ sinh Hoa Đô cầu cứu vì một thứ hi vọng không hề tồn tại đó, Mạc Vân Bá liền khẽ cười khổ.
Hội Thanh Nguyệt đi đến tình hình hiện tại, lão có trách nhiệm rất lớn, nếu như ban đầu lão chịu chấp nhận thỏa hiệp ở hội nghị cử hành ở trụ sở chính phủ thì hiện tại hội Thanh Nguyệt đã có thể xoay chuyển thiên địa rồi, nhưng sao lão có thể thỏa hiệp được?
Nghĩ đến sự khổ sở bao nhiêu năm của mình, nghĩ đến những người anh em đã cũng lão chinh chiến vất cả bao lâu mới có được địa vị như ngày hôm nay, bọn họ sao có thể chịu thỏa hiệp?
Huống hồ, mình vẫn còn có một mục tiêu như vậy, nếu như mình thỏa hiệp rôi, thì sao có thể báo thù thế lực to lớn kia được?
Mạc Vân Bá vốn không có cách nào để thảo hiệp, lão cũng biết chắc chắn sẽ chọc giận những người kia, nhưng thật không ngờ bọn họ lại ra tay nhanh và mãnh liệt như vậy, càng không ngờ nhất chính là Diệp Hạm lại phản bội lão.
Nếu không phải Diệp Hạm phản bội thì cho dù hội Đông Phương và hội Huyết Sát liên thủ, cũng không thể nào tiêu diệt được hội Thanh Nguyệt chỉ trong một đêm? Các anh em bị người ta phục kích thế nào? Quản gia theo lão nhiều năm đã liều mình bảo vệ mạng sống của lão ra sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vân Bá không khỏi thấy đau nhói, nếu có thể, cho dù là đổi lấy mạng sống của lão, lão cũng muốn băm Diệp Hạm ra thành trăm ngàn vạn mảnh!
- Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Mạc Vân Bá sắc mặt đăm chiêu,Trầm Sa mặt biến sắc, Lý Chính Đông thì nhảy dựng lên, ngay cả Tịch Không lúc này cũng mở mắt, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng giống như thanh kiếm sắc bén.
- Để ta đi xem!
Lý Chính Đông ở gần cửa phòng nhất, liền đi đến trước cửa, nhìn quan lỗ mắt mèo, thấy Mạc Vũ Phỉ đang đứng bên ngoài.
- Lão đại, là tiểu thư!
Lý Chính Đông quay lại, nét mặt vui mừng nói với Mạc Vân Bá.
- Mau mở cửa cho con bé!
Mạc Vân Bá không biết tại sao Mạc Vũ Phỉ lại trở về rồi, cũng quan tâm cô có bị người ngoài theo dõi hay không, cho dù cô có thật sự bị theo dõi, cũng không thể để cô một mình đối diện với nguy hiểm được!
Thậm chí, lão còn nghĩ đến khả năng xấu nhất là con gái lão đã bị bắt, nhưng nếu thật sự rơi vào tình cảnh đó thì cho dù chết Mạc Vũ Phỉ cũng sẽ không nói ra chỗ ẩn thân của lão.
Lý Chính Đông vội vàng mở cửa, sau đó nhìn thấy Mạc Vũ Phỉ mặc một bộ đồ màu đen đi vào, phía sau cô là một cậu thanh niên mặc áo sơ mi rất bình thường.
Nhìn thấy cậu thanh niên này, mặt Lý Chính Đông lại biến sắc, sắc mặt Trầm Sa cũng thay đổi, chỉ có Tịch Không là vẫn như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương giống như một lưỡi dao sắc, ngay đến Mạc Vân Bá cũng để lộ sắc mặt rất nghiêm trọng.
- Này, người anh em, lại gặp rồi, lần trước ngại quá, không cẩn thận đã làm hư tay của người! Ơ, người anh em đầu trọc, ngươi cũng ở đây sao, ngực ngươi không bị sao chứ?
Miêu Húc giống như đã đã rất quen thân với mọi người ở đây, vỗ vỗ vai Lý Chính Đông, sau đó lại bắt chuyện với Trầm Sa đang đứng sau lưng Mạc Vân Bá.
Sắc mặt Lý Chính Đông liền tối sầm lại, không cẩn thận làm hư tay? Đấy gọi là không cẩn thận sao? Lúc ấy ngươi hung ác như thế nào! Chính vì chuyện đấy mà y biến thành trò cười cho các anh em trong bang. Nếu không phải lão đại không cho y hành động thiếu suy nghĩ thì y đã dẫn người đi giết hắn từ lâu rồi.
Nhưng hiện tại, sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn đến đây để làm gì?
Trầm Sa kinh ngạc nhìn Miêu Húc, tuy gã cũng từng đoán Mạc Vũ Phỉ đến Học viện nữ sinh là để tìm người đàn ông này nhưng gã đã tự mình loại bỏ khả năng này, cho dù khả năng chiến đấu đơn độc của người này rất mạnh nhưng đối mặt với thế lực khổng lồ của hội Huyết Sát và hội Đông Phương thì cũng không thể làm được gì!
Tiểu thư vốn thông minh lanh lợi sao lại có thể đi làm chuyện vô dụng này.
Ai ngờ được Mạc Vũ Phỉ lại mời hắn đến đây thật?
Chẳng lẽ, tiểu thư trong lúc nguy cấp tuyệt vọng đành tìm hắn đến hay sao?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất