Giáo Y Ngây Thơ

Chương 71: Bá khí vô song.

Chương 71: Bá khí vô song.
Một đao kia mang theo ba phần dã man, tỏa ra ba phần hung hăng càn quấy, khơi dậy ba phần cuồng vọng, mang theo một phần khí thế không gì sánh nổi chém về phía Đông Phương Vô Địch.
Một đao này đầy bá khí, không hề có bất cứ tính chất gì cả, chỉ có tràn ngập bá khí.
Đây chính là bá khí dã man, bá khí hung hăng càn quấy, bá khí cuồng vọng, bá khí không gì sánh nổi!
Mười phần bá khí!
Bá khí vô song!
Một đao này muốn bổ nát núi cao, muốn chia đôi trời đất, muốn phá vỡ không gian!
Mang theo bá khí không gì sánh kịp, toàn lực chém về phía Đông Phương Vô Địch!
Sắc mặt Đông Phương Vô Địch thay đổi, hai đại Thiên Vương bên cạnh cũng như vậy. Thậm chí đám người Đông Phương Thắng ở phía sau chuẩn bị tấn công Miêu Húc cũng liền biến sắc.
Bọn chúng đột nhiên sinh ra cảm giác mình đang đối mặt không phải là con người mà là một chiến thần đầu đội trời chân đạp đất.
Một chiến thần không thể chiến thắng!
Mặc dù Đông Phương Vô Địch tự xưng vô địch nhưng khi đối diện một đao này cũng cảm thấy vô lực.
Y có thể nhẹ nhàng tấn công Thanh Nguyệt hội, y có thể dễ dàng khiến Thanh Nguyệt hội sụp đổ, cho dù là bị một nhóm cao thủ Thanh Nguyệt hội vây công, y vẫn có thể cười thản nhiên đối mặt.
Bởi vì y biết rõ chính mình là vô địch, ít nhất ở thế giới ngầm Hoa Đô thì y là vô địch. Cho dù là Mạc Vân Bá hay Chiến Thần Tịch Không cũng không thể nào đánh bại được mình.
Thế nhưng khi đối diện với một đao bá khí vô song này, trong lòng y xuất hiện cảm giác vô lực, đây là sự bi ai đến mức nào?
Y cảm thấy mình không thể ngăn cản nổi, không bằng cứ yên lặng đứng đó đợi thanh đao kia chém xuống.
Dù sao cũng không có cách ngăn cản, vậy ngăn cản để làm gì?
Ý nghĩ như vậy xuất hiện trong lòng Đông Phương Vô Địch, sau đó y đột ngột bừng tỉnh.
Chứng kiến thanh đao kia nhanh chóng rơi xuống, trong mắt y tràn ngập kinh hãi, chính mình sinh ra cảm giác vô lực, vậy đối phương…
Bất kể như thế nào đi nữa, Đông Phương Vô Địch cũng là hội trưởng Đông Phương hội, cũng là nhân vật tung hoành nhiều năm ở thế giới ngầm Hoa Đô. Vào thời khắc sống còn này, y khôi phục tinh thần rất nhanh, nhuyễn kiếm trong tay như bị đóng băng, trở nên cứng ngắc, sau đó vung lên che trước người mình.
Mà thân thể của y cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Choeng…
Bá khí trong tay Miêu Húc còn chưa hạ xuống, kình khí đã đánh lên trên thanh nhuyễn kiếm của Đông Phương Vô Địch.
Sau đó vài tiếng leng keng kêu lên, thanh nhuyễn kiếm trở nên cững ngắc kia vỡ vụn ra. Đúng vậy, không phải gãy đôi như vũ khí bình thường mà như thủy tinh vậy, vỡ thành nhiều mảnh.
Không chỉ như vậy, hai tay Đông Phương Vô Địch như bị xe lửa tông, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, bị một kích này chấn vỡ nát.
Chỉ có điều Đông Phương Vô Địch lại mượn lực lượng phản chấn này đề lui về sau, may mắn tránh thoát một đao bá khí vô song kia. Lưỡi đao kia như đã sượt qua mũi y, đao khí sắc bén tạo thành một vết máu tinh tế. Nhưng dù thế nào thì Đông Phương Vô Địch cũng đã tránh thoát được một kích tất sát này.
- Trốn, trốn mau.
Đông Phương Vô Địch sau khi trốn được một kích tất sát kia, không dám tấn công, cũng không dám hạ lệnh tất sát, càng không dám bảo mội người vây công Miêu Húc, chỉ dám hô lên chữ trốn.
Vừa thốt ra câu này, y lập tức quay người bỏ chạy.
Nghe thấy lão đại nói vậy, thấy Đông Phương Vô Địch hoành hành giới xã hội đen Hoa Đô cũng phải cong mông chạy trốn, tín ngưỡng của mọi người lập tức sụp đổ. Ngay cả Đông Phương Vô Địch còn không đỡ nổi một đao của người thanh niên kia, vậy bọn chúng có khả năng đánh lại sao?
Đông Phương Vô Địch lại chạy trốn?! Còn dẫn đầu chạy trốn? Đây còn là hội trưởng Đông Phương Vô Địch sao?!!
Đầu óc vô số người lập tức trống rỗng, không ai tin hội trưởng của mình lại chạy trốn.
Thân là hội trưởng Đông Phương hội, y có thể tử chiến không lùi, cũng có thể rút lui, nhưng đó là khi bị kẻ địch đông hơn tiếp cận, hoặc là khi bị bao vây. Bây giờ người của chúng bao vây người này, hoàn toàn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, cho dù chiến lực của hắn mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ là một người, chẳng lẽ nhiều người như vậy cũng không đánh lại?
Chỉ cần một câu của Đông Phương Vô Địch, thậm chí không cần y động thủ thì chúng cũng có thể liều chết chiến đấu với Miêu Húc, dù cho kết quả cuối cùng là mọi người đều chết thì không ai trong số chúng nhíu mày, nhưng sao y lại chạy trốn?
Vứt bỏ một câu lại rồi lập tức chạy trốn?
Rất nhiều người đều không tin đây là sự thực, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Đông Phương Vô Địch đang chạy trối chết, tất cả đều phải tin vào sự vô lí này.
Đông Phương Vô Địch chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày chính mình phải chạy trốn, thậm chí khi trước bị Mạc Vân Bá ép vào tuyệt cảnh, y cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Trong tiềm thức của y, cho dù chết trận cũng không thể chạy trốn!
Nhưng giờ khắc này, y lại không chút do dự nào mà chạy trốn, thậm chí còn hô hào thuộc hạ, huynh đệ của mình cùng chạy trốn.
Không phải vì một đao long trời lở đất kia, cũng không phải vì một đao kia chỉ một li nữa là chém chết y. Y đã lăn lộn giữa đường sống kẽ chết nhiều năm như vậy, có nguy hiểm nào mà chưa trải qua. Y không thể vì một đao đó mà bị dọa sợ vỡ mật như vậy được.
Thế nhưng mà y vẫn lựa chọn chạy trốn, lựa chọn để thuộc hạ của mình chạy trốn, chỉ là vì một đao kia ẩn chứa đao ý, một loại đao ý ẩn chứa khí phách vô song.
Hiển nhiên một người vừa bước vào cánh cửa kia sẽ không thể có được đao ý như vậy, khi nghĩ tới đối phương đã tiến vào cảnh giới đó, sau lưng Đông Phương Vô Địch toát ra mồ hôi lạnh.
Giao thủ với một kẻ như vậy không gọi là dũng khí, đó là tự tìm chết.
Cho dù đây là đại bản doanh của Đông Phương hội, cho dù nơi này có hơn ngàn tên tiểu đệ, nhưng nếu muốn ngăn cản cao thủ như vậy cũng chính là chuyện viển vông.
Có lẽ một mình hắn không thể phá hủy hoàn toàn nơi này, thế nhưng với cao thủ đạt tới cảnh giới đó, muốn chém giết mình giữa ngàn người quả thực không phải chuyện quá khó.
Giờ khắc này y đã hiểu rõ vì sao đối phương lại cuồng vọng như vậy, dám một mình xông vào đại bản doanh Đông Phương hội, vì trong mắt hắn, chính mình cũng chỉ là con sâu cái kiến, muốn giết lúc nào cũng được!
Chỉ là y không hiểu nổi, một cao thủ đã bước chân vào cánh cửa kia, thậm chí đạt tới đẳng cấp cường giả siêu cấp lĩnh ngộ chân lý sao lại tới gây chuyện với mình?
Cao thủ như vậy muốn gì mà không có, sao lại chạy tới giết mình?
Chẳng lẽ là người của Thanh Nguyệt hội?
Không thể nào! Nếu Thanh Nguyệt hội có một cao thủ như vậy thì sớm đã thống nhất thế giới ngầm ở Hoa Đô, cần gì chờ tới bây giờ?
Nhưng ngoại trừ Thanh Nguyệt hội, y không nghĩ ra ai còn muốn giết mình nữa!
Chẳng lẽ là tên thần bí của Huyết Sát hội? Cho dù là gã thì cũng không thể nào có được thực lực như vậy đi?!!
Đông Phương Vô Địch muốn phát khóc, nhưng giờ khắc này y không còn sức để khóc. Y chỉ dốc toàn bộ sức lực liều mạng chạy về phía trước, chỉ có liều mạng chạy trốn may ra mới có thể sống sót.
Đám tay chân bình thường không hiểu rõ hàm nghĩ câu nói kia của Đông Phương Vô Địch, nhưng hai vị Thiên Vương là chiến tướng đắc lực nhất bên cạnh y lại hiểu được.
Người có thể một chiêu đánh bại hội trưởng không đáng sợ, bọn chúng nhiều người như vậy, chỉ cần toàn lực ra tay, cho dù không thể lưu lại tính mạng đối phương cũng sẽ khiến hắn biết khó mà lui. Nhưng người có thể khiến hội trưởng lập tức hô lên chạy trốn thì tuyệt không phải là người mà họ có thể đối phó.
Cho nên hai người lập tức thu tay lại, quay người, dung toàn bộ sức lực mình có mà chạy trốn.
Thế nhưng bóng người Miêu Húc đã ở sát bên, sao có thể để cho chúng dễ dàng rời đi.
Cổ tay khẽ lắc, chiến đao Bá Khí vốn đã hạ xuống kia lập tức đổi hướng, chém về tên Thiên Vương bên trái.
Thủ hạ của Đông Phương Vô Địch có Tứ đại Thiên Vương, Bát đại Kim Cương, cũng tương tự như thập đại chiến tướng trong tay Mạc Vân Bá vậy, đây chính là những cao thủ nhất lưu dưới tay y.
Tứ đại Thiên Vương thứ tự lần lượt là Thiên Long Vương Lâm Lãnh Hi, La Sát Vương Vũ Thiên Trợ, Tu La Vương Trần Vũ Phong và Dạ Xoa Vương Lưu Chí Hùng.
Thực lực bốn người này không chênh nhau nhiều, đều là cao thủ hang đầu ở Hoa Đô. Đêm trước khi Thanh Nguyệt hội bị tấn công, Thiên Long Vương Lâm Lãnh Hi và Dạ Xoa Vương Lưu Chí Hùng bị Chiến Thần Tịch Không phá vòng vây đánh thương, hôm nay đang ở nhà dưỡng thương. Đi theo bên người Đông Phương Vô Địch là La Sát Vương Vũ Thiên Trợ và Tu La Vương Trần Vũ Phong.
Hai người đều là siêu cấp cường giả bước một chân vào cánh cửa kia, khi Bá Khí trong tay Miêu Húc đổi hướng, La Sát Vương Vũ Thiên Trợ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, ngay cả linh hồn cũng bị đông cứng.
Lại thấy thanh đao màu đen chém tới phía mình, điều duy nhất gã có thể kịp làm lúc này là vung vũ khí trong tay nghênh đỡ.
Gã chỉ hi vọng làm vậy có thể kéo dài một chút thời gian!
Thế nhưng ngay khi hai thanh vũ khí sắp va chạm vào nhau, tay Miêu Húc khẽ run lên, Bá Khí hơi đổi hướng, lướt sát trên thanh vũ khí của gã.
Phụp…
Không hề có bất kỳ trở ngại, Bá Khí chém đứt tay Vũ Thiên Trợ.
Vũ Thiên Trợ khẽ kêu một tiếng, nhưng vẫn lập tức vận sức đạp lên mặt đất, sau đó thân thể như đạn pháo, bắn về phía sau.
Ầm một tiếng, thân thể Vũ Thiên Trợ đập lên tường. Gã nhìn thoáng qua Miêu Húc, phát hiện đối phương không có ý định tiếp tục đuối giết mình mà đuổi theo Đông Phương Vô Địch.
Gã thở phào một hơi, chính mình đã thoát khỏi một kiếp, dù cho đã mất một bàn tay cũng không sao, chỉ cần còn mạng đã là may mắn rồi.
Nhưng đúng lúc này, gã cảm thấy lồng ngực mình đau đớn kịch liệt. Khi gã cúi đầu xem xét, phát hiện ra trên ngực mình lại xuất hiện một lỗ thủng lớn, gần như toàn bộ lồng ngực đều bị phá vỡ, máu thịt đỏ lòm hiện ra, máu phun như đài phun nước. Gã nhìn thấy xương ngực của mình đã bị một đao kia chặt đứt vài chiếc, thậm chí trái tim cũng bị chém đứt một phần…
Nhìn dòng máu điên cuồng phun ra, hai mắt Vũ Thiên Trợ trợn trừng lên…
PS: Xin lỗi các bác vì mấy hôm không có hàng, t7 em về quê mà mưa nên không mang Laptop về. Qua đoạn này là em có hàng dịch sẵn rồi nên sẽ bù sau nhé :D
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất