Giáo Y Ngây Thơ

Chương 83: Vua cưỡng đoạt

Chương 83: Vua cưỡng đoạt
Mở điện thoại lên xem, thấy là Bạch Hiểu Thần gọi tới, hắn ngạc nhiên, lúc này các cô đã ăn cơm tối rồi, còn gọi điện thoại cho mình làm cái gì? Vừa nghĩ, Miêu Húc vừa nhận cuộc gọi.
- Này, Miêu Húc, anh đang ở đâu vậy?
Trong điện thoại vang lên tiếng của Bạch Hiểu Thần.
- Hả? Đang trên đường chạy về nhà trọ, chi vậy?
Miêu Húc đáp.
- Tôi đang ăn cơm với Hâm Tuyền ở bên ngoài, lát nữa còn muốn đi hát, anh có đi không?
- Hát?
Miêu Húc sửng sốt, rồi lập tức thấy vui, Bạch Hiểu Thần mời mình đi hát, mẹ kiếp, lẽ nào cô nàng đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ mình, cho nên muốn nhờ bài hát để biểu lộ tâm ý?
- Rốt cuộc là anh có đi không? Còn có Lục Thăng Hàn là bạn trai của Lâm Hâm Tuyền…
Thấy Miêu Húc không trả lời, Bạch Hiểu Thần hơi bực mình.
- Đi, đi chứ, sao lại không đi? Hai người con gái xinh đẹp như hai cô đi chung với tên cầm thú kia, làm sao tôi yên tâm được! Các cô đang ở đâu, tôi tới ngay.
Miêu Húc liền hiểu ra, thì ra gọi mình tới đóng vai phụ? Tuy nhiên, nhớ tới ánh mắt khác thường của Lục Thăng Hàn, hắn lại thấy lo lắng cho hai cô gái.
- Bây giờ hai chúng tôi vừa ăn cơm xong, chuẩn bị đi Hoàng Toản, anh tới thẳng đó nha!
- Được!
Miêu Húc nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
- Người anh em đầu trọc, chạy thẳng tới Hoàng Toản đi.
Miêu Húc nhìn về phía Trầm Sa đang lái xe, nói.
- Vâng, tuy nhiên Miêu huynh đệ này, tôi họ Cơ, tên là Trầm Sa, cậu cứ gọi là Trầm Sa, đừng gọi là người anh em đầu trọc, được không?
Trầm Sa cười khổ.
- Được, người anh em đầu trọc!
- ....
Trầm Sa quyết định không nói gì thêm với người này về vấn đề đó.
...
Lúc này, đang ở trên Tổng Phủ ở trung tâm thành phố Hoa Đô, Bạch Hiểu Thần cất điện thoại, nhìn Lâm Hâm Tuyền và Lục Thăng Hàn, nói:
- Được rồi, hắn nói lát nữa hắn tới.
- Ha ha, chúng ta lên xe trước đi.
Lục Thăng Hàn cười ấm áp, dẫn đầu đi tới chiếc Mercedes Benz E300 ở phía trước, mở cửa xe cho hai cô gái một cách rất ga lăng.
Lâm Hâm Tuyền dắt tay Bạch Hiểu Thần cùng lên xe. Thấy phong thái nổi bật của Bạch Hiểu Thần, ánh mắt Lục Thăng Hàn lộ vẻ thèm khát, tuy nhiên nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Tạ thiếu, vẻ thèm khát đó lập tức biến mất. Y tin chắc, với nhan sắc của Bạch Hiểu Thần, tuyệt đối có thể lọt vào mắt xanh của Tạ thiếu, mà theo tính cách của Tạ thiếu, hễ cô gái nào đã được hắn xem trọng, sẽ không ai thoát khỏi tay hắn.
Vụ này mình không có cơ hội xơ múi rồi, nghĩ cũng hơi đáng tiếc, nhưng cũng khá kích thích, y và Tạ Việt từng là bạn học ở bên Mỹ, dù đến tận bây giờ y vẫn chưa biết rõ thân phận của Tạ Việt, nhưng y biết, Tạ thiếu là một nhân vật rất có thớ ở thủ đô, nếu không làm sao có thể mở được một công ty thuận lợi ở thủ đô? Nếu như có thể làm cho Tạ thiếu hài lòng, thì tiền đồ của y càng sáng rỡ.
Đợi hai cô lên xe xong, Lục Thăng Hàn mới lên xe, nổ máy chạy về phía Hoàng Toản.
- Cô Bạch, bạn trai cô làm việc ở đâu vậy?
Trên đường, đã được Tạ thiếu bày mưu tính kế từ trước, Lục Thăng Hàn bắt đầu thăm dò Bạch Hiểu Thần.
Ban đầu y định dẫn hai cô gái đến gặp thẳng Tạ thiếu, nhưng Bạch Hiểu Thần lại muốn dẫn theo bạn trai, y cũng không tiện nói gì, tuy nhiên trước khi gặp Tạ thiếu, cứ đả kích bạn trai của cô ta cũng tốt.
- Làm bác sĩ ở trường nữ sinh Hoa Đô.
Bạch Hiểu Thần nói nhỏ, thái độ không đến nỗi lạnh lùng, nhưng cũng không nhiệt tình.
- Hiện nay nghề bác sĩ rất được ngưỡng mộ, anh ta đã mua bất động sản ở Hoa Đô sao?
Thật ra lúc ở trong phòng Lâm Hâm Tuyền, Lục Thăng Hàn đã hỏi cô mọi việc về Miêu Húc, bây giờ lại hỏi nữa, rõ ràng là muốn hạ thấp Miêu Húc.
- Không có, việc làm của cậu ta là do tôi tìm cho, hơn nữa bây giờ vẫn còn thực tập, tiền lương cũng không cao, đừng nói là mua bất động sản, ngay cả tiền thuê phòng cũng không đóng cho Hâm Tuyền.
Làm sao Bạch Hiểu Thần không rõ ý tứ của Lục Thăng Hàn, cảm tình của cô đối với y càng giảm đi một phần, cô cũng lười nói thêm lời vô ích với y, cứ thẳng thừng nói rất tệ về Miêu Húc, để y không hỏi thêm gì nữa.
- Hả? Sao có thể như vậy? Với điều kiện của cô Bạch, tìm bạn trai cỡ nào lại không được, sao lại có một bạn trai không chịu nổi như vậy?
Lục Thăng Hàn tỏ ra rất kinh ngạc, càng nói những lời hạ thấp Miêu Húc.
- Không chịu nổi? Ít ra hắn cũng không bỏ tôi đi.
Ban đầu Bạch Hiểu Thần vẫn nể mặt Lâm Hâm Tuyền, cho nên mới khách khí với Lục Thăng Hàn, nhưng khi càng lúc càng hiểu rõ con người của y, cô cũng không muốn nói gì với y nữa.
Không chỉ có cô, ngay cả trong mắt Lâm Hâm Tuyền cũng hiện lên vẻ chán ghét, trong lòng cô, Lục Thăng Hàn trước kia đã chết rồi, hiện giờ y chỉ là một kẻ tiểu nhân bợ đỡ, trong mắt chỉ có tiền tài. Cô đã thầm quyết định, đây là lần cuối cùng mình gặp người này, mặc kệ y nói ngon nói ngọt cỡ nào, mặc kệ y tỏ ra nhiệt tình ra sao, cô cũng sẽ không nhận lời đi với y nữa.
Nghe Bạch Hiểu Thần trả lời không chút khách khí, Lục Thăng Hàn hơi giận, cười gượng một tiếng, không nói gì nữa.
Rất nhanh, ba người một xe đã tới trước cổng Hoàng Toản, lần lượt xuống xe. Lục Thăng Hàn rất phóng khoáng ném chìa khóa xe cho người giữ cửa, vốn là y định đi thẳng vào, nhưng Bạch Hiểu Thần lại nói chờ Miêu Húc tới rồi cùng vào, y đành phải đứng chờ ở cổng cùng hai cô gái.
Nhưng chờ hơn mười phút, cũng không thấy bóng dáng Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp, cũng không ai bắt máy. Trên môi Lục Thăng Hàn nở một nụ cười chế giễu:
- Cô Bạch, đừng nói là bạn cô sợ phải trả tiền nên không dám tới đấy chứ? Tuy nhiên ngẫm lại cũng phải, ở đây cái gì cũng đắt hết, chỉ cần thuê một ghế lô là đã mất mấy ngàn, lương một tháng của hắn chắc không đủ trả tiền thuê ghế lô đâu!
Dù sao cũng đến nơi rồi, Tạ thiếu đang chờ trên lầu, y cũng không sợ Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền thoát khỏi tay mình, y thầm quyết định, nhân cơ hội tối nay, cứ chiếm đoạt thân xác Lâm Hâm Tuyền rồi tính sau, như thế thì cũng không cần phải giả bộ hiền lành nữa.
Nghe Lục Thăng Hàn nói một câu khó nghe như vậy, Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần đều hơi giận, thậm chí quyết định không đi vào, nhưng lại nghe một giọng nói lười biếng vang lên:
- Người anh em đầu trọc, anh nói chỗ này bao một buổi tối mất bao nhiêu tiền?
- Cậu Miêu, lão gia tử cũng có một phần ba cổ phần ở tiệm này, đừng nói là một buổi tối, cho dù muốn bao cả tháng cũng không thành vấn đề.
Cơ Trầm Sa cười khổ đáp, e rằng y đã bị chết tên với cái danh hiệu “người anh em dầu trọc” này mất rồi. Y từ từ cho chiếc xe Bentley Mạc Vân Bá mới mua mà chưa hề chạy lần nào, đậu lại trước cổng Hoàng Toản.
- Vậy hả? Tuyệt lắm! Nói với quản lý, tôi muốn bao một gian ghế lô sang trọng nhất chỗ này.
Miêu Húc vừa nói, vừa mở cửa xe bước xuống, chọt nhìn thấy Bạch Hiểu Thần, Lâm Hâm Tuyền và Lục Thăng Hàn đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
Còn Trầm Sa thì cười khổ xuống xe, dù thế nào thì hiện giờ Miêu Húc vẫn là hội trưởng danh dự của Thanh Nguyệt hội, địa vị ngang hàng với Mạc Vân Bá, cơ sở Hoàng Toản này tuy không phải của Mạc Vân Bá, nhưng cũng có một phần ba cổ phần trong đó, Miêu Húc muốn một gian ghế lô tốt nhất, đương nhiên phải nhanh chóng thu xếp.
Nhưng y lo là quản lý ở đây không hiều chuyện, sẽ đắc tội với Miêu Húc, ai biết hắn có rút ra một thanh đao, tắm máu nơi này hay không?
- Sao mấy người nhìn tôi trân trối vậy? Vào, vào đi, tối nay tôi mời.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba người, Miêu Húc ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một cách hào sảng.
Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác mình rộng rãi hào phóng như thế này, dùng tiền của người khác để đãi khách, còn gì sướng hơn?
- Anh…anh kiếm đâu ra chiếc xe đó?
Bạch Hiểu Thần há hốc miệng, nhận ra giọng mình đắng chát, tên này sao lại đi trên chiếc xe sang trọng đến mức đó?
Mặc dù Bạch Hiểu Thần không rành về xe cộ cho lắm, nhưng ít ra cô cũng từng tiếp cận hàng ngàn xe sang, trong khi ngay cả tiền nhà, Miêu Húc cũng không có để đưa, sao lại đi trên chiếc xe đắt giá kia? Lại còn có tài xế chuyên đưa đón?
Không phải hắn đi ăn trộm xe đấy chứ?
Mặt Lục Thăng Hàn càng khó coi, mình lái một chiếc E300, đã thấy rất đắc ý, dù sao với tuổi của y, không những đã có bất động sản ở một thành phố lớn như Hoa Đô, còn mua được một chiếc xe sang như vậy, đã được xem là tuổi trẻ đầy hứa hẹn rồi, y cứ tưởng dựa vào thứ này để làm mất mặt tên kia một chút, nào ngờ hắn lại lái một chiếc Bentley! Đó là chiếc Bentley 520 kiểu mới nhất, được sản xuất với số lượng hạn chế, chỉ có năm trăm hai mươi chiếc trên toàn thế giới, giá mỗi chiếc hai mươi mấy triệu, so với chiếc xe này, thì chiếc E300 của y chỉ như cặn bã mà thôi.
Nghe Bạch Hiểu Thần hỏi với giọng hồ nghi, Lục Thăng Hàn cũng dựng hai tai lên mà nghe, đánh chết y cũng không tin Miêu Húc có thể mua được chiếc xe sang cỡ này.
- À, là một người bạn đưa cho.
Miêu Húc đáp tỉnh bơ, tuy Mạc Vân Bá chỉ bảo Trầm Sa lấy xe đưa hắn về, nhưng đưa một đoạn đường với “đưa cho hắn một chiếc xe”, hình như cũng không khác mấy, bộ không phải đều là “đưa” sao?
Nếu để cho những học giả biết Miêu Húc giải thích từ “đưa” theo kiểu như vậy, không biết họ có tức giân đến mức thổ huyết hay không!
- Đưa cho anh?
Bạch Hiểu Thần lại kêu lên kinh ngạc, chiếc xe giá hàng chục triệu, nói đưa tặng là đưa tặng dễ dàng vậy sao? Người bạn nào mà hào phóng tới mức đó? Nếu hắn thật sự có bạn hào phóng như vậy, sao ngay cả tiền nhà cũng không có mà đóng?
Lục Thăng Hàn càng trợn tròn mắt, một chiếc Bentley giá hai mươi mấy triệu, nói tặng là tặng? Ai mà phá của hoang phí dữ vậy? Mình làm trâu làm ngựa cho Tạ thiếu, thậm chí ngay cả gái mà mình thích cũng chuẩn bị dâng lên cho hắn, nhưng hắn có bao giờ tặng cho mình chiếc xe nào đâu!
- Đúng vậy, chẳng phải tôi là Trung Y thánh thủ hay sao, mấy hôm trước, có một người hấp hối, được tôi diệu thủ hồi xuân cứu sống, sau đó hắn vô cùng cảm kích tôi, đã tặng xe cho tôi, còn cho tài xế đi theo. Tôi không nói sai đâu, người anh em đầu trọc này…
Miêu Húc nói một cách dửng dưng, coi như đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất